“Bùi Huyện lệnh cùng Thất nương quả là trí tuệ, thật khiến ta cảm thấy hổ thẹn.” Cao công công nhìn hai người, ánh mắt chan chứa từ ái. “Bệ hạ đã phái Thập Nhất hoàng tử đi Giang Nam cứu tế, hai người cứ yên tâm. Thành hôn dù sao cũng là chuyện lớn cả đời, thận trọng một chút vẫn hơn.”
Bàn về nghệ thuật nói năng, Cao công công sống trong cung đình, chính là một tấm gương tốt cho họ.
Chỉ một câu ngắn ngủi, trước hết là khen hai người có lòng thiện, rồi khéo léo chỉ ra, Thập Nhất hoàng tử bị phạt đi Giang Nam, muốn nạp Tuyên Nguyệt Ninh làm thiếp tất nhiên không thể xảy ra. Hơn nữa, Nữ Đế coi trọng Giang Nam, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc. Vậy nên hai người không cần dồn hết tiền của trong tay để quyên góp, vẫn nên để lại một phần làm lễ cưới.
Thập Nhất hoàng tử đi Giang Nam, trước hết xác định trong lòng Nữ Đế, người được chọn chính là Bùi Ngụ Hành. Trên mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, liền quay sang nhìn Bùi Ngụ Hành, nhoẻn miệng cười, sáng như sao trời.
Ánh mắt Bùi Ngụ Hành trở nên dịu dàng, nhận trọn niềm vui của nàng, nói với Cao công công:
“Ta cùng Nguyệt Ninh đều là con dân Đại Lạc. Giang Nam bị lũ lụt, không có lý nào bỏ mặc. Huống chi tiền thành hôn của chúng ta, đối với Giang Nam chẳng khác nào muối bỏ bể, chỉ là muốn bày tỏ chút tấm lòng.”
Tuyên Nguyệt Ninh không ngờ Bùi Ngụ Hành sau khi nghe Cao công công nói như thế, vẫn kiên quyết muốn đem tiền của trong nhà quyên ra. Thấy huynh ấy nói năng khảng khái với Cao công công, lại tôn trọng ý nguyện của nàng, nàng cảm thấy mọi việc nàng làm đều xứng đáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play