Chương 4

Lác đác truyền đến từ các phòng ký túc khác là những tiếng than thở ai oán, vọng qua cửa phòng đang mở.

Xem chừng, huấn luyện viên cũng đã đưa ra mệnh lệnh tương tự cho từng phòng.

Chỉ riêng ký túc xá nữ của lớp năng khiếu là vẫn hết sức thư thả.

Có người ngồi trên giường, có người ngồi bệt dưới đất, quây thành một vòng tròn, bắt đầu vòng "trà thoại hội" mới.

Giản Nhiên không tham gia. Cô dựng gương trên bậu cửa sổ, lần lượt bôi từng lớp kem chống nắng từ các thương hiệu khác nhau lên hết phần da để lộ ra ngoài.

"Cậu bôi nhiều thế?" Một bạn cùng phòng bắt chuyện: "Cậu sợ đen à?"

Giản Nhiên xoa đều lớp kem trắng dính dính ở cổ, vẻ mặt như chẳng thiết sống:

"Không phải, tớ dị ứng với tia UV."

Người học võ, mùa đông thì rèn luyện trong giá rét, mùa hè thì chịu nóng giữa trời oi ả, da không đến mức ngăm như Cao Duệ Sinh thì chí ít cũng phải là màu lúa mì khỏe mạnh mới bình thường.

Da trắng như Giản Nhiên, trong môi trường bình thường thì không sao, nhưng ở trường võ thì đúng là vô cùng hiếm hoi, khác biệt rõ rệt.

Điều này khiến mỗi lần cô lười biếng, động tác không đúng chuẩn thì chắc chắn sẽ bị huấn luyện viên chú ý ngay:

"Con nhỏ trắng nhất kia, xuống tấn đi!"

Bị nhắc vài lần, Giản Nhiên quyết tâm trái lời bác sĩ, không thoa kem chống nắng để phơi nắng.

Kết quả là da cô đỏ rát, ngứa ngáy, nổi mẩn khắp người, không chỉ phải bôi kem chống nắng mà còn phải thêm cả thuốc mỡ trị dị ứng. Huấn luyện viên đổi giọng:

"Con nhỏ đỏ rực như đèn báo kia, xuống tấn đi!"

Thế là đành từ bỏ.

Lúc câu chuyện trong buổi "trà thoại" chuyển sang chủ đề "ai nghỉ hè cũng bị táo bón" thì bóng huấn luyện viên xuất hiện trước cửa.

Cả nhóm nhanh như chớp ấn nút tạm dừng-nhưng những người đang ngồi cũng không đứng dậy, ai nấy đều ung dung tự tại, vì có bản lĩnh thì không cần phải sợ.

Thế nên, khi huấn luyện viên chỉ vào chiếc chăn trên giường-gấp thì lỏng lẻo, méo mó không ra hình dạng gì-trong mắt cả đám thoáng qua một tia kinh ngạc và bối rối hoàn toàn không che giấu được.

Dù sao thì, phòng họ có Giản Nhiên mà.

Huấn luyện viên da đen nói được làm được.

Giải tán xong, trong khi mọi người đều núp dưới bóng cây nghỉ ngơi, những ai không gấp chăn gọn gàng thì bị gọi riêng ra đứng nghiêm dưới cái nắng gay gắt đến mức cây cối cũng không động nổi.

"Đây là quy định của buổi huấn luyện. Mỗi lời huấn luyện viên nói, mỗi việc giao xuống, đều phải nghiêm túc thực hiện! Sau này khi học hành cũng vậy! Em nghe thiếu một câu, nhìn thiếu một dòng, em sẽ không biết mình đã bỏ lỡ điều gì! Thầy cô sẽ bắt em đứng nghiêm phạt à? Không! Nhưng điểm số cuối cùng của em sẽ phản ánh hết thảy!"

Huấn luyện viên da đen hừng hực khí thế, nói như rót lửa vào tai. Huấn luyện viên răng trắng ngồi cạnh Giản Nhiên trên cái ghế nhựa không nhịn được, thì thầm:

"Anh ta chỉ giỏi mồm mép thôi."

"Phải rồi, nếu áp tiêu chuẩn này lên chính mình, thì điểm thi đại học của ảnh liệu có tệ vậy không?"

Giản Nhiên nghe vậy, chỉ mỉm cười không nói gì.

Hai cô gái bên trái cô, nhìn người đang bị phạt đứng nghiêm mà thấy rùng mình.

"Sao phòng mình lại có người gấp chăn không đạt tiêu chuẩn vậy chứ?" Một người nói, ngập ngừng một chút rồi tiếp: "Dù Giản Nhiên không có nghĩa vụ giúp bọn mình, nhưng nếu có ai nhờ, chắc cậu ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

"Có khi lúc đó không kịp?"

"Không đâu, Giản Nhiên sau khi bôi kem chống nắng còn nghỉ một lúc, rồi huấn luyện viên mới đến mà."

"Hay là bạn kia hướng nội, ngại mở miệng với Giản Nhiên?"

"Có lẽ vậy, nhưng tớ cũng là người hướng nội, mà so với bị phạt đứng nghiêm, thì chủ động giao tiếp vẫn dễ thở hơn nhiều, tự nhiên thấy mình không phải I* chuẩn.."

"Ha ha, I mà phải làm như E."

(*I: Viết tắt của "Introvert" - người hướng nội. E: Extrovert - người hướng ngoại)

* * *

Chu Du có cơ địa dễ ra mồ hôi, đứng phơi nắng chưa bao lâu mà mồ hôi trên trán đã nhỏ vào hàng mi, rát đến chảy nước mắt.

Cả lưng ướt đẫm, một cơn gió nhẹ lướt qua, cảm giác hơi nước bốc lên mát lạnh đến rùng mình.

Cảm giác ấy khiến cô thấy bản thân thật chật vật, thê thảm vô cùng.

Buổi huấn luyện sáng kết thúc sau mười phút đứng nghiêm, mọi người ăn trưa xong thì được về ký túc xá nghỉ ngơi tự do.

Giản Nhiên từ lúc ăn đã bắt đầu tìm Từ Trần Nghiên và Cao Duệ Sinh, nhưng đến lúc ra khỏi căng-tin vẫn không thấy hai người đâu.

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ Cao Duệ Sinh vẫn còn giận nên cố tình tránh mặt?

"Chính là con nhỏ tên Giản Nhiên đó!"

Bất chợt nghe thấy tên mình, Giản Nhiên theo phản xạ quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng.

Phía trước có một nam một nữ đi song song. Vì cô gái nghiêng mặt về phía bạn đồng hành, Giản Nhiên nhận ra đó là Chu Du.

Cô nàng mặt đỏ bừng-chắc là do bị phơi nắng lúc đứng nghiêm-chân mày nhíu lại, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Còn người con trai đi bên cạnh có dáng người cao ráo, mặc đồng phục rằn ri của quân huấn trông vẫn toát lên vẻ gọn gàng, rắn rỏi. Đúng kiểu "móc áo sống".

Nhưng bất kể Chu Du nói gì bên cạnh, người đó cũng không quay đầu nhìn lấy một lần, thành ra Giản Nhiên hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi hắn ta.

Dù vậy thì, cho dù người kia có bị thiêu thành tro, Giản Nhiên cũng nhận ra.

Lạ thật, Từ Trần Nghiên và Chu Du biết nhau sao?

Đã bị gọi tên rồi, Giản Nhiên bước nhanh đến bên Chu Du, ngạc nhiên hỏi:

"Cậu đang nói tớ à?"

Chu Du đang nói xấu sau lưng người ta thì bị bắt tại trận, giật mình như thể hồn vía bay hết lên tận chỏm đầu.

Cô cứ tưởng Giản Nhiên đến hỏi tội, dù sao thì đối phương cũng biết võ, không nhịn người khác cũng là chuyện thường. Thế nhưng nhìn lại thì thấy vẻ mặt Giản Nhiên chỉ toàn là mơ màng, thật sự đang hỏi: "Cậu nói tớ chuyện gì vậy?"

Mặt Chu Du đỏ ửng lên, ánh mắt lảng tránh:

"Không.. không có gì đâu.."

Giản Nhiên không dây dưa nữa, quay sang hỏi Từ Trần Nghiên:

"Bảo Cái Đầu đâu rồi?"

(*tên biệt danh của Cao Duệ Sinh, vì chữ "Duệ" có bộ "Bảo" – nghĩa là mái che, phần trên)

"Ồ." Giản Nhiên gật đầu, rồi lại hỏi:

"Cậu ấy còn giận không?"

Chu Du trợn tròn mắt, ánh nhìn đảo qua lại giữa hai người họ, cố gắng tìm ra chút sơ hở từ biểu cảm, nhưng thứ cậu ta thấy chỉ là vẻ thân thiết tự nhiên giữa hai người:

"Hai người quen nhau à?"

Giản Nhiên gật đầu, định bụng giới thiệu hai người với nhau, thì Chu Du đã đỏ bừng mặt, phồng má tức tối bỏ đi.

Trước khi đi, cậu ta còn hung hăng trừng mắt Từ Trần Nghiên một cái.

Vì khu ký túc này thật sự.. rất đơn giản, nên ngay cả ký túc xá cũng chỉ có một tòa.

Nam sinh và nữ sinh ở chung một tòa nhà, Giản Nhiên và Từ Trần Nghiễn cùng nhau quay về.

Giản Nhiên vẫn không hiểu ánh mắt cuối cùng của Chu Du, bèn hỏi Từ Trần Nghiên:

"Cậu ta sao thế?"

Từ Trần Nghiên đáp:

"Không rõ."

Giản Nhiên đổi sang hỏi câu khác:

"Cậu ta vừa rồi nói gì vậy?"

Từ Trần Nghiên:

"Không nghe."

Vừa nghe cậu nói không nghe, Giản Nhiên lập tức hiểu-chắc chắn khi nãy cậu đang nghĩ về cờ.

Từ Trần Nghiên là kiểu người rất khó diễn tả, Giản Nhiên sống đến từng này tuổi, cũng mới gặp được một người như cậu.

Khi cậu đang chuyên chú suy nghĩ, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào bên ngoài.

Cậu rõ ràng đang đi bộ, nhưng linh hồn thì đã ngồi trước bàn cờ từ lâu rồi.

Mà kể cả lúc đi đường, Từ Trần Nghiên cũng không giống người khác.

Cậu như thể bị tách biệt hoàn toàn khỏi những ồn ào hỗn loạn xung quanh, thần sắc tựa làn sương mờ quấn quanh đỉnh núi vào sớm tinh mơ-mông lung, siêu thoát, lại mang theo một vẻ tập trung đầy sâu sắc.

Hai người sóng bước, không nhanh không chậm, liên tục bị các bạn học phía sau vượt qua.

Ve sầu trên đầu họ không biết mệt mỏi, râm ran kêu suốt.

Đi thêm vài bước, Từ Trần Nghiễn mở miệng:

"Cô ấy là bạn học cấp hai của tớ."

Hồi cấp hai, Giản Nhiên và Cao Duệ Sinh học ở trường võ, không cùng trường với Từ Trần Nghiễn.

Giờ cấp ba này thuộc cùng một khu học với trường cấp hai của Từ Trần Nghiễn, nên việc cậu gặp lại bạn cũ cũng chẳng có gì lạ, Giản Nhiên gật đầu tỏ ý hiểu.

Từ Trần Nghiễn lại nói tiếp:

"Cô ấy cũng là bạn học tiểu học của tớ."

"Tiểu học?" Giản Nhiên vừa định hỏi, "Cậu không học cùng tiểu học với tớ sao? Sao tớ lại không biết cô ấy?", nhưng rồi nghĩ lại:

"Là trước khi cậu chuyển trường à? Bạn cùng lớp năm nhất tiểu học?"

Từ Trần Nghiễn:

"Ừ."

Gặp lại bạn học cũ, Giản Nhiên cũng thấy vui thay cho cậu, miệng nở nụ cười tươi rói:

"Vậy đúng là trùng hợp ghê á!"

Từ Trần Nghiễn khẽ gật đầu, vẻ mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể người vừa gặp lại bạn cũ không phải là cậu vậy.

Ngoại trừ việc quy định nghiêm ngặt "nam sinh không được lên tầng bốn", còn có giáo viên chủ nhiệm canh gác ở tầng bốn năm.

Thế nên, những ai không muốn nghỉ trưa, muốn tụ tập chơi cùng nhau, đều rủ nhau xuống tầng một.

Đến 1 giờ 50 chiều, chuông báo tập hợp vang lên.

Giản Nhiên khó khăn lắm mới bò dậy được. Tầng bốn thì nhà vệ sinh và bồn rửa mặt đã bị chiếm sạch, mắt còn díp lại, chân bước lảo đảo đi xuống tầng một rửa mặt.

Mắt cô mới chỉ mở được một nửa, cứ như đang mộng du xuống tầng dưới. Nhưng còn chưa tới bồn nước, thứ đầu tiên đập vào tai là tiếng cười đùa ầm ĩ.

"Cậu vô đây nè! Có gan thì vô bắt tớ đi!" Chu Du đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, đang nô đùa vui vẻ với hai nam sinh.

Một trong hai nam sinh có vẻ chuẩn bị nhào tới, vừa mới bước một bước thì Chu Du lập tức trốn tọt vào trong nhà vệ sinh nữ, đợi khi nam sinh lui lại thì lại chạy ra tiếp tục khiêu khích:

"Có bản lĩnh thì vào bắt tớ đi nè!"

Tiếng cười pha lẫn tiếng la hét nhốn nháo khiến Giản Nhiên tỉnh hẳn, đôi mắt dính ghèn hoàn toàn mở to.

Từ chỗ cô đứng, vừa khéo có thể thấy một ngăn nhà vệ sinh nữ bị hỏng cửa, bên trong đang có một nữ sinh ngồi xổm.

Cô bé ấy cúi gằm mặt, tay cầm giấy vệ sinh, thỉnh thoảng len lén liếc ra cửa, rõ ràng đang hoảng sợ rụt người lại, sợ bọn kia xông vào thật.

Giản Nhiên mặc kệ đứa nào đang đùa dai, ba bước thành hai lao thẳng tới cửa nhà vệ sinh nữ.

Cô đẩy mạnh hai nam sinh đứng chặn đường như hai cái cọc, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, nhốt luôn cả Chu Du ở bên ngoài.

Gió nhẹ thổi tung tóc dài của Giản Nhiên, cô tiện tay túm lại, buộc tóc thành đuôi ngựa rồi rửa mặt bên bồn nước như ý muốn.

Cô nữ sinh kia giải quyết xong xuôi, định nói gì đó với Giản Nhiên, nhưng từ lúc chuông báo tập hợp vang lên đến khi chính thức tập hợp chỉ có mười phút ngắn ngủi, hai người không kịp nói gì nhiều, chỉ kịp nói một tiếng "cảm ơn".

Giản Nhiên mở cửa ra ngoài, hai nam sinh ban nãy đã biến mất-chắc đã chạy ra sân tập rồi-nhưng Chu Du vẫn còn đứng đó.

Chu Du dựa vào tường, trong mắt đầy căm tức không thể che giấu, như thể muốn nuốt sống Giản Nhiên vậy:

"Tại sao cậu cứ nhằm vào tớ? Tớ đụng chạm gì đến cậu chứ?"

Giản Nhiên bảo mấy bạn nữ đi cùng ra sân tập trước, còn mình thì đứng lại, nhìn thẳng vào Chu Du:

"Tớ không có làm vậy."

Chu Du như bị chọc cười đến mức tức giận, cười khẩy một tiếng "hừ" rồi bắt đầu kể tội từng chuyện một:

"Cậu không có? Thế cậu nói xem, tại sao cậu gấp chăn giúp hết tất cả các bạn trong phòng, duy chỉ không giúp tớ, hại tớ bị bắt đứng phạt ngoài sân? Nếu cậu không có ý gì, thì tại sao vừa nãy cậu đến cái là lập tức nhốt tớ ở ngoài nhà vệ sinh?"

Giản Nhiên khẽ nhíu mày, cô thật sự khó hiểu trước những điều Chu Du nói. Đến khi Chu Du nói hết, vẻ mặt cô vẫn mơ hồ:

"Chuyện gấp chăn.. là vì cậu cũng không nhờ tớ mà."

Trong suy nghĩ của Giản Nhiên, nếu người khác không nhờ, tức là người ta có thể tự làm được.

Còn nếu không làm được, chắc chắn sẽ đến nhờ cô thôi. Dù sao lúc đó cũng nhiều người đến tìm cô giúp còn gì.

"Còn chuyện nhốt cậu ở ngoài.. thì bên trong có bạn đang đi vệ sinh mà? Cửa nhà vệ sinh còn bị hỏng.."

Giản Nhiên còn chưa nói hết câu, Chu Du đột nhiên giơ tay lên.

Chu Du đúng là không nhờ Giản Nhiên giúp thật, vì cô cho rằng mình đặc biệt trong lòng Giản Nhiên, không cần phải nói thì đối phương cũng sẽ tự biết.

Còn chuyện trong nhà vệ sinh có người, cô không để ý.

Chu Du lúc bực bội hay tự đấm ngực mình để xả giận, nhưng lại quên mất rằng đối diện cô bây giờ là một người học võ.

Vừa thấy Chu Du giơ tay, Giản Nhiên lập tức phản xạ theo bản năng, cơ bắp còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Cô chộp lấy tay Chu Du, vặn ngược lại!

Giản Nhiên khỏe hơn cả một số nam sinh, cú vặn khiến Chu Du tưởng tay mình sắp trật khớp đến nơi, trong lúc hoảng hốt, khóe mắt liếc thấy bóng người quen đang đi xuống cầu thang. Sợ bị đánh thật, Chu Du lập tức kêu cứu:

"Từ Trần Nghiên!"

Từ Trần Nghiên nhìn sang, nhưng trước khi ánh mắt cậu ấy kịp dừng lại, Giản Nhiên đã buông tay ra, vì biết cô không dùng lực.

"Xin lỗi nha." Giản Nhiên nhận ra mình phản ứng thái quá, như một đứa trẻ làm sai chuyện, hai tay giấu ra sau lưng, nhỏ giọng xin lỗi:

"Tớ phản xạ phòng thủ theo thói quen.. có làm cậu đau không?"

Chu Du dùng tay trái đỡ lấy vai phải, xoay thử vài cái rồi lắc đầu:

"Không sao. Ờm.. hồi nãy tớ không để ý trong đó có người. Là lỗi của tớ."

Từ Trần Nghiên đợi hai cô gái nói xong, ánh mắt cụp xuống hỏi Chu Du:

"Có chuyện gì à?"

Chu Du biết mình đã hiểu lầm Giản Nhiên, nhưng trong lòng lại không kìm được vui mừng vì Từ Trần Nghiên đến. Cô khẽ mím môi nén cười, lắc đầu:

"Không có gì đâu."

Vẻ mặt Từ Trần Nghiên vẫn lãnh đạm, như thể đang nói chuyện với người xa lạ, không hỏi thêm một câu nào, sau khi xác nhận không có chuyện gì thì rời đi.

Hai cô gái sau khi giãi bày hiểu lầm liền nhanh chóng làm hòa, cùng nhau đi ra sân tập.

Chu Du mới lúc trước còn hận không thể lột da Giản Nhiên, bây giờ nói chuyện rõ ràng xong lại thân thiết khoác tay cô ngay.

Cô nàng nói với giọng có phần khoe khoang, tự hào:

"Hồi nãy cậu thấy cậu kia đẹp trai không? Ổng là bạn nối khố của tớ đó."

Giản Nhiên gật đầu:

"Ừ, tớ biết."

Chu Du cười hí hửng hỏi tiếp:

"Hai người cũng quen nhau hả?"

Giản Nhiên:

"Ừ."

Chu Du hăng máu tám chuyện:

"Vậy hai người quen nhau kiểu gì? Có phải cậu chủ động xin liên lạc của ổng không?"

Giản Nhiên còn chưa kịp trả lời thì Chu Du đã không nhịn nổi, tự hào đến mức nói luôn:

"Tớ với ổng quen nhau từ hồi tiểu học cơ, lên cấp hai cũng học chung luôn! Có ghen tị với tớ không?"

Giản Nhiên đáp nhẹ:

"Tớ quen cậu ấy từ năm lớp hai."

Chu Du: "..."

Giản Nhiên bổ sung:

"Là hàng xóm."

Chu Du: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play