Chương 2

Nhiều năm trôi qua, bạn bè của cậu vẫn luôn mang đến những bất ngờ mà cậu không thể ngờ tới.

Hầu hết thời gian, Từ Trần Nghiên đều khá lạnh nhạt, ít khi bộc lộ cảm xúc. Đặc biệt là đôi mắt cậu-hàng chân mày sâu tạo thành đường nét sắc sảo, càng tôn lên vẻ xa cách, lạnh lùng.

Chỉ khi ở bên bạn bè, thỉnh thoảng biểu cảm của cậu mới trở nên phong phú hơn một chút.

Như bây giờ chẳng hạn.

Hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, chân của Giản Nhiên cũng đỡ hơn rồi.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn bình hoa bị mình làm vỡ tan tành cùng với tấm rèm cửa bị giật xuống, mặt đầy áy náy.

"Đừng nhặt."

Từ Trần Nghiên lại đỡ cô đứng dậy, quen thuộc liếc nhìn mớ hỗn độn dưới đất, bình thản nói:

"Bình hoa bỏ đi, rèm cửa mai bảo dì gọi người đến sửa là được."

Giản Nhiên chột dạ chà chà mũi, cùng với Cao Duệ Sinh-người vẫn còn ôm mũi-đi đến trước bánh kem để tổ chức sinh nhật cho Từ Trần Nghiên.

Vừa ăn bánh, Cao Duệ Sinh vừa tự thấy tủi thân.

Rõ ràng cậu đã quan sát rất kỹ, Từ Trần Nghiên mỗi lần mở cửa đều chỉ hé ra một khe nhỏ, cậu tuyệt đối không thể bị lộ mới đúng.

Nhưng ai mà ngờ-hôm nay gió lại lớn như vậy!

Ba người ngồi cùng nhau, vừa tán gẫu về ngày mai khai giảng, vừa ôn lại hàng loạt sự cố bất ngờ trong quá trình chuẩn bị sinh nhật hôm nay.

Ví dụ như đồ trang trí mà Giản Nhiên đặt mua vốn phải ngày mai mới đến, thế nên hai người phải chạy xe điện đến bưu cục lấy về.

Ví dụ như cả hai đều quên mất chuyện đặt bánh kem.

Ví dụ như chỉ có đúng một tiệm bánh nhận đơn đặt gấp, nhưng phải tự đến lấy, thế mà khi đi lấy trời lại mưa, hai người đồng loạt dẫm vào vũng bùn.

Nói đến cao hứng, Giản Nhiên liền xắn tay áo đứng bật dậy, bộ dạng y như sắp diễn thuyết.

Từ Trần Nghiên vốn đã quen với mấy hành động khoa trương của cô, chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái, rồi cau mày hỏi:

"Cổ cậu bị sao thế?"

Cổ?

Giản Nhiên mơ hồ sờ thử- Hình như hơi đau?

Cô ngồi xuống, mở camera điện thoại để xem.

Cao Duệ Sinh nuốt bánh kem xuống, giọng điệu âm u:

"Xém bị dây ruy băng siết cổ chết đấy."

Trong ống kính, một vết xước mảnh hiện lên rõ ràng trên chiếc cổ trắng nõn của cô gái.

Nhìn kỹ hơn, mép vết thương hơi bong lên, lộ ra lớp da bị trầy xước do ma sát, xem ra cũng không nhẹ.

Vì lo chuẩn bị sinh nhật cho Từ Trần Nghiên, Giản Nhiên thậm chí còn chẳng kịp để ý, ngay cả bản thân suýt nữa bị dây ruy băng treo cổ cũng quên béng.

Trong màn hình, bỗng xuất hiện thêm một bàn tay khác - Ngón tay thon dài, cổ tay gầy gò, là dáng vẻ gọn gàng mà chỉ những chàng trai trẻ mới có.

Làn da sạch sẽ, gân xanh nổi rõ, bàn tay đặt lên chiếc cổ thanh tú của cô gái.

Người sở hữu bàn tay này dùng ngón cái ấn nhẹ vào vết xước màu đỏ sậm, lập tức, toàn bộ khung hình đều là bàn tay cậu.

Bàn tay của Từ Trần Nghiên rất dễ nhận ra-khớp xương rõ ràng, sạch sẽ tinh tươm. Vì chơi cờ nên móng tay lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Cậu khẽ vuốt nhẹ lên vùng da bị thương, đánh giá độ sâu của vết xước.

Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng do cầm quân cờ quanh năm, đầu ngón tay cậu có một lớp chai mỏng, khiến cho phần da bị chạm vào cảm thấy nhột nhột.

"Không sao, không sâu lắm."

Từ Trần Nghiên rút tay về, kết luận.

Cao Duệ Sinh xúc một miếng bánh kem-phải công nhận, cái bánh mà Giản Anh Anh chọn cũng ngon đấy-vừa ăn vừa nói:

"Vậy cậu là.."

Cậu còn chưa nói hết câu, bỗng dưng phát ra âm thanh cực kỳ thống khổ - Giống như bị nghẹn.

Lại giống như sắp nôn.

Ánh mắt của Giản Nhiên và Từ Trần Nghiên đồng loạt dời về phía cậu - Chỉ thấy Cao Duệ Sinh trợn trắng mắt, phóng thẳng về phía nhà vệ sinh!

Trong gương, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì nín thở, một tay nhét vào miệng, quặn người cố moi ra thứ mắc nghẹn.

Sau khi nôn nhiều lần, cuối cùng chỉ nôn được một ít vụn bánh kem.

Ngày 1 tháng 9, ngày mà học sinh vừa nghỉ hè xong quay lại trường.

Khu chung cư lúc rạng sáng yên tĩnh hơn thường lệ.

Lẽ ra vào giờ này, chỉ nên có những tiếng ngáy khe khẽ vọng ra từ một căn phòng nào đó. Nhưng rồi-một chiếc xe cứu thương bất ngờ lao vào khu dân cư.

Trên băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu, chính là Cao Duệ Sinh.

May mắn trong cái rủi, sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận cậu không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.

Chỉ cần uống nhiều nước, đợi quân cờ tự đào thải qua đường tiêu hóa là được.

1 giờ sáng ngày 1 tháng 9.

Ba đứa trẻ.

Bốn vị phụ huynh bị gọi dậy từ trong giấc ngủ.

Cả đám lảo đảo bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Đêm khuya tựa như một tấm lụa đen khổng lồ, mềm mại phủ lên toàn bộ thế giới.

Mà phía sau bọn họ, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn như thể trung tâm của cơn bão.

Tiếng bánh xe băng ca lăn trên sàn vang lên chói tai, thỉnh thoảng lại có những cuộc trao đổi vội vã của bác sĩ và y tá.

Trên đường đi ra bãi đỗ xe, Khổng Vũ Tiên hỏi Giản Nhiên:

"Là cháu nghĩ ra cái trò đặt quân cờ thật lên bánh kem hả?"

"Bọn con cùng nghĩ mà." Cao Duệ Sinh tiếp lời:

"Với lại do con bất cẩn ăn phải, không liên quan gì đến Anh Anh."

Khổng Vũ Tiên bật cười:

"Sao thế? Mẹ có nói gì đâu?"

Hai nhà tạm biệt nhau trong bãi đỗ xe.

Từ Trần Nghiên theo xe nhà Giản Nhiên về, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.

Trên con đường vắng, vệt nước từ xe phun tưới còn sót lại trên mặt đường, ánh lên làn sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Khi dừng chờ đèn đỏ, Sầm Tiếc quay đầu lại:

"Nằm Nằm Mèo, sinh nhật vui vẻ nha."

Dựa vào ghế, Từ Trần Nghiên hơi ngồi thẳng dậy:

"Cảm ơn dì Sầm Tiếc."

"Hình như đã mấy năm rồi dì không tổ chức sinh nhật cho cháu thì phải?"

Cậu gật đầu:

"Hầu hết là vậy. Chỉ có sinh nhật năm lớp 8 của Anh Anh là được tổ chức ở nhà thôi."

"À, đúng đúng rồi." Sầm Tiếc chợt nhớ ra: "Lúc đó ông bà ngoại con bé sang chơi, nên mọi người mới tụ họp ở nhà."

Đêm cuối hạ hơi se lạnh, nhưng trong xe lại ấm áp lạ thường. Nếu không phải mẹ đột nhiên trò chuyện với Từ Trần Nghiên, thì Giản Nhiên đã thiếp đi mất rồi.

Giản Nhiên thả lỏng người, dựa vào ghế xe, đôi mắt lờ đờ khẽ hé mở, giọng hơi khàn:

"Nằm Nằm Mèo.."

Ánh đèn hậu từ chiếc xe phía trước hắt lên gương mặt Từ Trần Nghiên, cậu nghiêng đầu nhìn Giản Nhiên, ánh sáng đỏ sẫm đậm nét vẽ theo sống mũi cao thẳng của anh:

"Hửm?"

Cô lo lắng hỏi:

"Cái đó.. thiếu một quân cờ, có ảnh hưởng đến việc cậu đánh cờ không?"

Cậu lắc đầu:

"Không sao, đây có phải cờ cá ngựa đâu."

Nghe vậy, Giản Nhiên yên tâm - Đầu nghiêng một cái, ngủ mất rồi.

- -

Sau khi trải qua ngày đêm đảo ngược trong suốt kỳ nghỉ, việc thức dậy vào ngày hôm sau là điều vô cùng đau đớn đối với các học sinh.

Nắng ngày 1 tháng 9 rất gắt và đau đớn.

Đi huấn luyện quân sự còn đau đớn hơn.

Trước khi huấn luyện quân sự, việc chuyển sách giáo khoa từ văn phòng tầng một lên phòng học tầng hai lại càng khó khăn hơn.

Những người chịu trách nhiệm di chuyển sách là những cậu bé cao nhất lớp. Họ đều đeo kính. Sau khi lên xuống cầu thang nhiều lần, cặp kính của họ nằm lệch trên sống mũi.

Các cậu không thể rảnh tay nên chỉ biết cúi đầu dựa vào sách cho thẳng, thở hổn hển và phàn nàn: "Sách cấp 3 nhiều quá, nặng quá".

Chồng sách phẳng được bọc trong giấy kraft màu nâu nhạt. Nhìn thì không nhiều nhưng những ai đã từng ôm sẽ hiểu rằng trọng lượng thực tế của một chồng sách mới chưa sử dụng nặng hơn rất nhiều so với những cuốn sách cũ cùng tập

Cậu con trai trông vạm vỡ nhất đang ôm hai chồng sách, cánh tay bị chồng sách đè lên in hằn hai vết hằn đỏ rõ rệt.

"Dù sao thì mấy chuyện thế này, từ lớp Một đến giờ đều là tôi làm, giờ lên lớp Mười rồi, chỉ mong sau này lên đại học thì không phải khổ nữa." Cậu nói.

"Ai mà chẳng thế, mấy việc kiểu này lúc nào cũng là con trai làm, con gái đến lúc này thì lại thành tiểu thư hết cả."

Đây đã là chuyến thứ ba họ khuân sách, nói xong, cậu con trai cao ráo kia đặt chồng sách lên tay vịn cầu thang thở dốc, cậu đã mệt đến mức chẳng còn sức cúi người đặt sách xuống nữa rồi.

Khi họ đang nghỉ ngơi, một bóng người mảnh khảnh bất ngờ lướt qua phía sau họ một cách nhẹ nhàng.

Cô ấy cũng đang mang hai chồng sách, nhưng không ôm trong lòng như họ, mà xách hai dây buộc sách bằng hai tay.

Mấy cậu con trai đứng rải rác: Người tựa tường, người dựa vào lan can cầu thang.

Vậy mà cô bạn gái mảnh mai ấy lại xách sách băng qua chướng ngại giữa họ một cách dễ dàng, rồi "tung tung tung" chạy hết nửa tầng cầu thang còn lại phía trước mặt họ.

Mười sáu con mắt nhìn nhau.

Cậu thứ nhất: "..."

Cậu thứ hai: "..."

Cậu thứ ba: "..."

Cậu thứ tư: "..."

"Vừa rồi.. là con gái à?"

"Tớ ngửi thấy mùi bột giặt trên người cô ấy, chắc là con gái."

"Có bột giặt thì là con gái chắc?"

"Người thấp một tí cũng có thể là con trai mà."

Sau khi đạt được câu trả lời thống nhất, bọn họ giống như sợ sẽ lại chạm mặt gì đó, lập tức ôm chồng sách của mình, tiếp tục leo cầu thang, bước chân có phần nhanh hơn lúc trước.

Chỉ mới leo được hai bậc, bóng dáng mảnh mai kia lại xuất hiện lần nữa.

- Hết rồi, vẫn chạm mặt.

Cô gái có làn da trắng mịn, mái tóc dài buộc gọn thành đuôi ngựa cao sau đầu.

Vì chưa phát đồng phục cấp ba, nên cô mặc chiếc quần dài rộng rãi của mình, khi chạy, vải mỏng nhẹ phác họa đôi chân thon dài lao xuống tầng một - có vẻ là đi lấy đợt sách tiếp theo.

Cái cớ khó khăn mà bốn cậu bạn mới tìm được, giờ đây chẳng khác gì một ông lão tám mươi tuổi dầm mưa tập bơi suốt mấy tháng trời chỉ để tham gia cuộc thi mùa hè, đến lúc vào thi mới phát hiện là thi.. nướng BBQ, mà ông thì vì tập bơi mùa đông mà lạnh đến nỗi chẳng ăn được thịt.

Vắt óc nghĩ kế, cố gắng hết mình, tưởng như bản thân thật tài giỏi, nhưng cuối cùng hóa ra vô dụng - lại còn tổn thương cực mạnh.

Đến khi chuyển hết sách kỳ này, bốn cậu trai khổ nạn như có một sự ăn ý ngầm, cùng nhau giữ im lặng hiếm hoi.

Sách giáo khoa mới được truyền từ hàng đầu tiên ra phía sau, phát đến tận tay từng học sinh. Các tân học sinh lớp Mười tập hợp ở sân trường.

Mọi người lục tục xuống lầu, những người bạn mới quen vừa đi vừa thì thầm trò chuyện. Trong đám đông, Cao Duệ Sinh phàn nàn với Giản Nhiên:

"Tớ thề là sẽ không bao giờ đến tiệm cắt tóc mới mở ở phố Nam nữa! Cắt kiểu gì xấu như ma mà lấy tận 230! Y như cướp vậy!"

Giản Nhiên thương xót nhìn mái tóc như bị chó gặm của cậu ta: "Trước khi cắt sao cậu không hỏi giá?"

"Tớ hỏi rồi mà, lúc đó chủ nói là 30!" Cao Duệ Sinh vò đầu, vẻ mặt đầy hối hận:

"Ai ngờ cắt xong thì cộng thêm cái này cái kia, gộp lại là 230! Tiền tiêu vặt của đợt huấn luyện quân sự cũng bay theo luôn rồi! Biết thế đừng nhát gan nữa!"

Lại là cái kiểu tình huống đó.

Đi chợ mua nhầm đơn vị, mua bút không hỏi giá, đến lúc thanh toán mới thấy đắt mà lại ngại không dám trả lại. Cao Duệ Sinh từ bé đến lớn đã hối hận cả trăm lần vì những chuyện kiểu này, nên rất khó để ai đó đồng cảm lần nữa với cậu.

Giản Nhiên mím môi, suy nghĩ ba giây rồi an ủi: "Nhưng nghĩ kỹ lại xem, cậu chỉ tốn 230, mà cắt được quả đầu trị giá 250, vậy chẳng phải lời lắm sao?"

Cao Duệ Sinh gãi đầu, ban đầu chưa hiểu vì sao lại là "250", đến khi hiểu ra thì Giản Nhiên – người đoán trước sẽ bị đánh – đã nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.

Giản Nhiên là người đầu tiên chạy đến sân trường, thấy một cô gái đang xách túi hành lý đen vừa bước vào trường.

Ồ hố, giờ này mới tới trường, không biết ngủ đến mấy giờ rồi?

Túi hành lý của cô ấy không nhỏ, nhét đầy ắp, mỗi bước đi đều đập vào chân một cái.

Nhìn là biết, thật sự xách không nổi.

Cao Duệ Sinh vừa đuổi kịp, Giản Nhiên đã vòng một vòng rồi chạy đến trước mặt cô gái, một tay xách lên chiếc túi mà lúc nãy cô còn không nhấc nổi.

Sợ người ta tưởng mình cướp đồ, Giản Nhiên chạy lùi, vừa chạy vừa ngoái đầu lại hỏi, giọng trong trẻo đậm chất thiếu nữ:

"Bạn học, bạn lớp nào thế?"

Cô gái mới đến sững người một lúc, rồi đáp lại từ phía sau: "Lớp chuyên."

Giản Nhiên càng cười tươi hơn, khóe môi cong cong, đôi mắt cười híp lại như trăng lưỡi liềm – giống như một cơn gió mát trong mùa hè:

"Ồ, trùng hợp thật đấy, cùng lớp rồi."

Giản Nhiên đặt hành lý của cô ấy xuống cuối lớp, cô bạn kia chạy theo, còn chưa kịp nói gì thì Cao Duệ Sinh đã đuổi kịp.

Da cậu hơi ngăm, giữa tông da nâu đồng và da bánh mật. Giản Nhiên thấp hơn cậu gần một cái đầu, vóc người cũng chỉ bằng một nửa. Nếu đánh nhau thật thì Giản Nhiên biết mình không phải đối thủ.

Thế nên cô không đối đầu trực diện, mà nhanh nhẹn nhào lộn né đòn vài cú, không để Cao Duệ Sinh có cơ hội phản công.

Chỉ vài phút sau, các bạn học xuống sân tập hợp ngày càng đông. Cao Duệ Sinh cũng dừng tay, nhắc:

"Cẩn thận đấy, đừng va vào người khác."

Giản Nhiên dừng lại, vừa vặn thấy giáo viên chủ nhiệm mới bước ra khỏi tòa nhà dạy học, ngoan ngoãn quay lại đứng vào hàng lớp mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play