Khi Quan Viễn Phong ký vào bản cam kết hiến xác, hắn thật sự nghĩ rằng thân thể phế vật mà chỉ mang đến cho hắn nỗi đau ít ra vẫn có thể được lợi dụng, phục vụ cho sự phát triển khoa học, đóng góp chút giá trị nghiên cứu cuối cùng cho nhân loại, như vậy cả cuộc đời này của hắn sẽ không uổng phí.
Hắn không hiểu vì sao, rõ ràng đã từ bỏ cuộc đời tràn ngập đau đớn, đáng lý ra phải được giải thoát khỏi mọi thứ, vậy mà linh hồn lại như bị giữ lại trên thân xác, trơ mắt nhìn tinh hạch bị lấy ra khỏi cơ thể, rồi lập tức được cấy vào một thân thể khác.
Sau đó, hắn không hề hay biết cái xác phế phẩm của mình bị đem đi ngâm vào bồn chứa, rồi bị đẩy vào một căn phòng lưu trữ, bắt đầu một cuộc đời không còn ánh sáng bủa vây.
Hắn không hiểu, rõ ràng đã nói là sẽ lấy thân thể của hắn để phục vụ nghiên cứu khoa học kia mà? Tại sao dường như chỉ có viên tinh hạch là có giá trị?
Giác mạc của hắn, nội tạng, cơ thể này, chẳng lẽ không đáng để trở thành mẫu vật y học, tài liệu nghiên cứu sao?
Tại sao lại bị đối xử cẩu thả như thể chỉ là một tiêu bản bị gửi đi đâu đó?
Khi còn nhỏ, cha mẹ mê tín nói rằng có những linh hồn không tiêu tan, mang oán niệm chưa dứt sẽ bị giam ở nơi chết chóc, vất vưởng tìm người thế mạng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play