Làm thế nào mới có thể trở nên mạnh hơn? Lạc Hạ nhìn những con chim bay lượn quanh thuyền Nhật Huy, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Ta thiếu một con thú cưng.” Lạc Hạ nói, “Muốn đi theo thuyền Nhật Huy, nó không thể là mãnh thú trên mặt đất. Ta hy vọng nó là một con chim ưng săn mồi. Khi ta chiến đấu với kẻ địch, nó sẽ hỗ trợ ta. Khi ta cưỡi thuyền Nhật Huy bay lượn trên bầu trời, nó phải lượn vòng gần đó, để người khác vừa nhìn thấy nó, liền biết thuyền Nhật Huy đang ở gần —— nếu bay mệt, nó có thể đáp xuống nghỉ ngơi trên thuyền Nhật Huy.”
Lạc Hạ vừa nghĩ vừa nói, nhìn về phía tùy tùng phía sau, “Ngươi biết loại chim ưng săn mồi nào thích hợp với ta không?” “Đương nhiên là Ưng Cánh Vàng, đại nhân.” Tùy tùng không cần suy nghĩ trả lời, “Thân hình nó giống ngài, mạnh mẽ hữu lực, đôi mắt giống ngài, sáng ngời, có thể rõ ràng bắt được con mồi ở rất xa. Tốc độ của nó nhanh như tia chớp, duy trì tốc độ nhanh nhất bay suốt một đêm cũng không kiệt sức. Điều đáng nhắc tới nhất, là đôi cánh của Ưng Cánh Vàng, mỗi một sợi lông vũ đều phảng phất được tạo hình từ vàng ròng có độ tinh khiết cao, dưới ánh mặt trời sẽ phản xạ ra ánh sáng chói mắt, kết hợp với hào quang của ngài càng tăng thêm sức mạnh.”
“Tốt.” Lạc Hạ hứng thú dâng cao nói, “Tổ của Ưng Cánh Vàng ở đâu? Ta muốn qua đó.” Tùy tùng nhìn vết bẩn trên quần áo Lạc Hạ, uyển chuyển khuyên nhủ: “Đại nhân, không phải ngài định về tắm rửa thay quần áo sao? Dọc đường dừng lại ở thôn trang này đã là ngoài kế hoạch rồi. Chờ ngài trở về nghỉ ngơi đầy đủ, lại đi chinh phục tổ Ưng Cánh Vàng, cũng kịp mà.”
“Không được.” Lạc Hạ từ chối nói, “Ta đang cao hứng, nóng lòng muốn nhìn thấy Ưng Cánh Vàng thần phục ta. Lãng phí một chút thời gian trên đường đều là sự tra tấn gian nan, chúng ta đi ngay bây giờ.” Tùy tùng khuyên không được cậu, đành phải nói ra một trong những địa điểm Ưng Cánh Vàng lui tới.
Tổ của Ưng Cánh Vàng phần lớn được xây trên những vách núi cheo leo khó có thể chạm tới. Lạc Hạ điều khiển thuyền Nhật Huy chạy đến gần đó, neo thuyền Nhật Huy ở trên không trung cách mục tiêu một khoảng, không nói với tùy tùng một tiếng liền nhảy xuống.
“Đại nhân!” Tùy tùng biểu tình hoảng sợ, nhoài người bên mạn thuyền vươn tay xuống dưới, lớn tiếng hét lên, “Ngài muốn bỏ lại tôi đi đâu vậy đại nhân!” Lạc Hạ không chịu nổi sự phiền phức này, vẫy vẫy tay, “Thử thách tiếp theo ta muốn một mình hoàn thành. Ta muốn Ưng Cánh Vàng hoàn toàn thần phục bản thân ta, không mượn dùng bất kỳ chút ngoại lực nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT