Lạc Hạ đang nằm trên chiếc giường lớn ở phía trong cùng của cung điện. Mắt ông ấy nhắm chặt, vẫn duy trì dung mạo thời kỳ đỉnh cao thanh niên, nhưng thời gian dài đằng đẵng vẫn để lại dấu vết trên người ông, phủ lên khí chất ông sự tang thương và sầu khổ. Dù đã mất ý thức hôn mê từ lâu, đôi mày ông vẫn nhíu chặt.
Cơ thể Lạc Hạ mọc ra rất nhiều sợi tơ màu đen nhạt và những vật thể dạng sợi bông màu đỏ sậm, quấn chặt lấy toàn thân ông, đã lan đến miệng, chỉ lộ ra hơn nửa cái đầu. “Như ngươi đã thấy, tình hình của Lạc Hạ đại nhân khá nghiêm trọng.” Lạc Hi nói. Hắn bình tĩnh đáp: “Ta có thể giải quyết.”
“Vậy thì, ta tạm thời không làm phiền.” Lạc Hi nói xong, lui ra khỏi cung điện, sau đó chậm rãi đóng cửa lại, cách ly tiếng động bên ngoài. Y xoay người, nhìn thấy Lạc Tu đang đứng ở dưới bậc thang.
“Ngươi lại dùng bản thể đến đây.” Lời nói của Lạc Hi biểu đạt sự kinh ngạc, nhưng ngữ khí lại không chút gợn sóng. Lạc Tu thái độ không tốt nói: “Ngươi mở cửa phòng giam của ta, chuẩn bị sẵn mọi thứ, chẳng phải đã đoán được ta sẽ tới sao.”
Lạc Hi đi xuống bậc thang, “Có ngươi canh giữ ở đây, ta cũng yên tâm. Ta có một việc cần rời đi một chuyến, lát nữa sẽ quay lại.” “Trữ quân thật là bận rộn công vụ, trầm ổn.” Lạc Tu châm biếm, “Không nói đến việc ngươi thờ ơ với An Hà thì thôi, Lạc Hạ đại nhân trong quá trình được cứu chữa cũng có khả năng xảy ra ngoài ý muốn, không biết là việc gấp gì, có thể khiến ngươi vào thời điểm mấu chốt thế này cũng phải ưu tiên đi giải quyết.”
“Công việc liên quan đến Lễ Tế Thần ngày mai.” Lạc Hi bình tĩnh nói, “Ta tin tưởng năng lực của ngươi, có ngươi ở đây, ta ở lại cũng không có ý nghĩa, không bằng tạm thời đi xử lý một số việc tương đối quan trọng khác, đây là lựa chọn hợp lý để tối ưu hóa hiệu suất.” Lạc Tu cười nhạo thành tiếng: “Đúng vậy, hợp lý.” “Ta đã không còn kỳ vọng ngươi thay đổi thái độ với ta nữa.” Lạc Hi nói, “Ta đi đây.” Lạc Tu lạnh lùng nói: “Đi thong thả không tiễn.”
Trong phòng, những sợi tơ đen nhạt và vật thể dạng sợi bông đỏ sậm quấn quanh Lạc Hạ không ngừng run rẩy, vặn vẹo cuộn tròn, như một đám rắn đang ngọ nguậy quấn vào nhau. Thần lực màu đỏ sậm thuộc về bản thân Ngụy Thần, còn sợi tơ là sản vật tạo thành sau khi Ngụy Thần ăn mòn thần cách của hắn, miễn cưỡng vận dụng một phần quyền năng của Thần Bệnh Tật. Gặp được hắn, những sợi tơ đen nhạt không chút do dự nhận ra ai là chủ nhân thực sự của mình, còn thần lực màu đỏ sậm thì phát ra tiếng gào thét không lời trộn lẫn phẫn nộ và sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT