Lối nhỏ phía nam vườn thủy sam là con đường ít ai đi qua. Không phải vì khó đi, mà vì khu vực ấy nằm sát phủ của tam phu nhân — người được cho là tính tình khó chịu, con cháu trong nhà không ai muốn dây vào.
Vậy mà đúng lúc Hoàng Phủ Y Thiên vừa ghé qua lối ấy, định đi tắt để tìm người, thì tiếng xì xào từ đằng trước khiến anh khựng lại bước chân.
“Cậu cũng mang họ Hoàng Phủ? Vậy mà cả đời chưa ai nghe tên.”
“Có khi nào là giả danh không đấy? Thật ra chỉ là con của người hầu trong phủ, nhờ chút quan hệ mà vào đây ăn ké…”
“Nhìn cái áo cũ kỹ kìa, không dám ngẩng mặt nhìn ai. Đúng kiểu loại vô dụng.”
Ba người hầu ăn mặc tươm tất, đang đứng chặn một cậu thiếu niên bên cạnh gốc ngân hạnh. Cậu ấy không lên tiếng cãi lại, chỉ đứng đó — đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào họ, như một tấm gương yên tĩnh phản chiếu ra sự thấp hèn trong lời nói của họ.
Là cậu ta sao?
Hoàng Phủ Y Thiên không tiến tới, chỉ đứng yên từ phía xa. Đôi mắt sắc bén của anh dừng lại trên người thiếu niên kia — có lẽ người em gái nhắc đến, người tên là Bạch Vân Tùng.
Anh vốn đang đi tìm cậu , không ngờ lại bắt gặp cảnh thế này.
Nhưng điều khiến Y Thiên bất ngờ là — cậu thiếu niên ấy, không hề tức giận.
Không đỏ mặt. Không phản kháng. Không lùi bước.
Cậu chỉ nhẹ giọng nói:
“Các ngươi nói xong chưa?”
Giọng nói rất bình thường, nhưng khiến ba kẻ kia thoáng cứng người. Một người trong số đó vốn định mỉa mai thêm, nhưng vừa há miệng, cậu thiếu niên kia đã nhìn thẳng vào hắn:
“Có phải ngươi đang nghĩ: ‘Chỉ là đứa con của vợ lẽ, chẳng có ai bênh, nói gì chẳng được’.”
Tên gia nhân kia giật thót.
“Cũng đúng.” – Bạch Vân Tùng cười nhạt, vẫn điềm tĩnh. “Ta thật sự chẳng có ai đứng sau. Nhưng có một điều ngươi quên mất…”
Cậu chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt lạnh hơn trước.
“Đây là biệt phủ Hoàng Phủ. Các ngươi làm việc trong phủ của đại gia tộc này — nếu có chuyện gì xảy ra với ta, cho dù ta là ai, chắc chắn các ngươi không thể rửa sạch mình đầu tiên.”
“Hơn nữa…”
Ánh mắt Bạch Vân Tùng dừng lại ở người đứng giữa — kẻ lớn tuổi nhất, cũng là người dẫn đầu nhóm.
“ Nếu các ngươi nghĩ “ gây chuyện thì đại phu nhân sẽ xử lý, không tới lượt ta làm gì được các ngươi ?’ ”
Cậu mỉm cười, giọng càng nhẹ như gió.
“Vậy ta cũng không ngại gây lớn chuyện.”
Ba người kia mặt biến sắc. Dù không hiểu sao cậu ta biết rõ như vậy, nhưng bị người khác lặp lại suy nghĩ trong đầu, chẳng khác nào bị vạch trần nội tâm — vừa chột dạ, vừa hoảng hốt.
“Đi thôi!” – Kẻ cầm đầu gắt nhỏ, kéo hai tên còn lại rời đi trong chớp mắt.
Gió thoảng qua, rơi vài chiếc lá xuống vai áo cậu thiếu niên. Bạch Vân Tùng lặng lẽ cúi xuống phủi đi, không vội bước tiếp. Vì…
Cậu đã nghe thấy tiếng lòng của người đang đứng sau khóm trúc.
“Thái độ xử lý không bốc đồng. Phân tích đúng mức. Nhưng vẫn còn quá hiền…”
“…Cũng có phần giống Di Giai thật.”
Bạch Vân Tùng không quay đầu lại, chỉ hơi mím môi.
“Anh trai của nhị tiểu thư… Hoàng Phủ Y Thiên.”
Cậu đã nhận ra từ lâu.
Không phải nhờ gương mặt, mà là nhờ tiếng lòng đầy lý trí và tinh tường vang lên từ lúc anh vừa bước đến.
Không ngờ người như anh lại đích thân đến đây để quan sát cậu. Chắc là do chuyện lúc sáng của Hoàng Phủ Di Giai.
…
Y Thiên quay người rời đi, bước chân vững vàng, nhanh chóng khuất sau khóm trúc.
Bạch Vân Tùng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Cậu không ngẩng đầu nhìn theo, cũng chẳng nảy sinh cảm xúc gì đặc biệt.
Chỉ lặng lẽ cúi xuống, phủi nhẹ vết bụi còn sót trên tay áo rồi xoay người bước tiếp.
Mình không cần ai để mắt tới.
Chỉ cần yên ổn sống hết kiếp này, làm những điều bản thân mong muốn.
Vậy là đủ.
Trong đôi mắt cậu, mọi ánh nhìn đều nhạt nhòa — kể cả khi ánh nhìn ấy là từ người đứng đầu thế hệ trẻ của gia tộc Hoàng Phủ.
Gió chiều lại thổi qua, xào xạc như tiếng thở dài của cây cối.
Bạch Vân Tùng rảo bước về phía khu nhà cũ phía đông, nơi không có người tranh giành, không ai quan tâm… và cũng chẳng ai để ý đến sự tồn tại của cậu.
Chính điều đó, mới là bình yên.