Trong biệt phủ Hoàng Phủ rộng lớn, những bức tường sơn son thếp vàng vẫn đứng yên như bao năm qua, lạnh lùng chứng kiến biết bao cảnh phồn hoa và mục ruỗng cùng tồn tại. Bạch Vân Tùng ngồi lặng lẽ bên bậu cửa sổ, ánh nắng sớm lọt qua tấm rèm lụa mỏng, phủ lên gương mặt non trẻ mà tái nhợt của cậu.

Một buổi sáng tưởng như bình thường, nhưng trái tim cậu đang đập loạn trong lồng ngực.

Cậu vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài – hay đúng hơn là cả một kiếp người. Những ký ức vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua: mẹ cậu qua đời trong u uất, bản thân cậu sống như cái bóng, không tiếng nói, không giá trị, không ai nhớ đến. Một đời nhẫn nhịn, một đời mờ nhạt. Cậu không oán hận ai, chỉ thấy tiếc… tiếc cho một người mẹ từng rạng rỡ, rồi chết đi trong lặng lẽ.

Vậy mà bây giờ, khi mở mắt ra… cậu lại thấy mình đang ở tuổi mười bảy.

“Mình… quay về rồi?” – Vân Tùng đưa tay lên ngực, nơi tim cậu vẫn đang đập dồn dập.

Chẳng lẽ là ông trời thương hại cậu?

Cậu chưa kịp hiểu hết mọi chuyện thì một âm thanh vang lên – không phải từ tai, mà từ trong đầu:

“Thằng nhóc đó vẫn chưa chết à? Cứ tưởng nó theo mẹ nó rồi. Đúng là dai như đỉa.”

Cậu giật mình nhìn quanh. Gian phòng trống không. Nhưng lời nói vừa rồi… rõ ràng là giọng của người giúp việc, người luôn khinh thường mẹ con cậu.

Câu nói đó—không phải ai nói ra. Không có âm thanh. Không có khẩu hình.

Chỉ là… cậu nghe được nó. Rõ ràng. Sắc nét. Như có ai đó thì thầm vào đầu cậu.

“Không thể nào…” Vân Tùng thì thào, tay siết chặt ga giường.

Rồi cậu nghe thấy nhiều hơn. Tiếng thì thầm giễu cợt, tiếng oán trách, cả những lời nói độc địa được gói trong nụ cười hiền từ:

“Nó mà là con cháu Hoàng Phủ? Nhìn nó kìa, ăn mặc như đầy tớ.”


 

“Đừng dây vào thằng đó, dơ tay. Con mẹ nó từng là kỹ nữ, chẳng sạch sẽ gì đâu.”

“Thằng nhỏ này sống dai thật. Mà thôi, phế vật như nó cũng chẳng tranh được gì.”


 Lại nữa.

Không ai nói. Nhưng lại nghe được.

Bạch Vân Tùng mở choàng mắt, hoảng sợ lùi hẳn vào vách tường.

“Không… không thể nào… Mình không bị điên, đúng không?” Cậu lẩm bẩm, trái tim đập loạn. “Đây không phải là phép thuật. Không thể là tà thuật… Chẳng lẽ… là dị năng? Nhưng mình đâu phải nhân vật trong tiểu thuyết…”

Cậu cười khổ, rồi chậm rãi trượt người ngồi bệt xuống đất. Bàn tay đặt lên trán, lạnh ngắt.

“Mình… nghe được suy nghĩ của người khác?”

Một khả năng quái gở. Kỳ dị. Không tưởng. Nhưng lại rõ ràng đến đáng sợ.

Cậu ngồi chết lặng, bàn tay siết chặt gấu áo. Cậu biết, đời trước cậu bị khinh thường. Nhưng tận tai – hay đúng hơn, tận tâm trí – nghe thấy hết những lời người ta nghĩ về mình, lại là một cảm giác khác: vừa lạnh lẽo, vừa nhục nhã.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, Bạch Vân Tùng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lần đầu tiên sau bao năm sống cúi mặt, cậu nhìn thẳng ra sân lớn, nơi đám người đang cười cười nói nói, giả vờ hiền hòa. Những gương mặt đó, lời nói đó – tất cả cậu đều nhớ. Kiếp trước, cậu sống cúi đầu dưới chân họ. Nhưng kiếp này…

Cậu có thể nghe thấy tiếng lòng họ.Cậu cũng không hiểu sao.

Cậu đưa mắt nhìn bóng cây lắc lư ngoài hiên, môi run nhẹ.

Và rồi, lần đầu tiên, trong lòng cậu vang lên một tiếng khác – không phải của người khác, mà là tiếng chính mình:

“Nếu đây là món quà mà ông trời ban cho mình… thì rốt cuộc, mình phải dùng nó để làm gì?”


 

—————-
 

Biệt phủ họ Hoàng Phủ là một mê cung xa hoa. Từ dãy Đông viện đến Tây viện, từ khu nghỉ của gia chủ đến sân sau của những người vợ lẽ, mỗi khu như một thế giới riêng, ít ai đi lại giữa các nơi nếu không có việc gì quan trọng.

Bạch Vân Tùng sống ở một góc khuất gần rìa Bắc biệt phủ – nơi ít người qua lại, hệt như một vết mực mờ trên bức tranh lộng lẫy.

Người nhà họ Hoàng Phủ, kể cả các vị phu nhân và những đứa trẻ cùng cha khác mẹ, hầu như chẳng biết cậu tồn tại. Họ chỉ từng nghe lướt qua: Hoàng Phủ Trạch Tống trong một chuyến làm ăn ở phương Nam mang về một người vợ trẻ đẹp, nghe nói có xuất thân không rõ ràng. Sau đó vài năm, người đàn bà đó sinh cho ông một đứa con trai. Vậy thôi. Ai cũng quen rồi. Một người vợ nữa, một đứa con nữa – ở Hoàng Phủ, đó là chuyện chẳng ai buồn để tâm.

Cũng đúng thôi. Trong mắt họ, nếu không có tư chất, không được dạy dỗ đàng hoàng, thì chỉ là rác thải trong gia tộc.

Và Bạch Vân Tùng – chính là thứ rác thải ấy.

 

Một người hầu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước đến, mang theo một khay cháo nóng. Gương mặt cô ta bình thản, động tác lễ phép như thường lệ.

“Thiếu gia, cậu chưa dùng gì từ sáng. Đây là do nhà bếp vừa nấu.” Cô ta khẽ cúi đầu, đặt khay xuống bàn gỗ cũ trong phòng.

Bạch Vân Tùng im lặng nhìn cô ta. Hơi thở trong lồng ngực vẫn chưa ổn định hoàn toàn sau cơn sốc ban nãy. Nhưng giọng nói kia—trong đầu cô ta—đã vọng vào tâm trí cậu từ lúc cô vừa bước qua cửa.

“Phế vật như hắn mà cũng gọi là thiếu gia. Cả mẹ hắn cũng thế, chẳng phải chỉ là một con đàn bà được cưới vào cho có lệ à? Chết rồi cũng chẳng ai khóc nổi.”

Cậu ngẩng đầu lên. Nhìn thẳng vào cô ta.

Ánh mắt đó khiến người hầu nữ khựng lại một chút. Cô không hiểu tại sao tên thiếu gia luôn lầm lũi này lại nhìn cô như vậy. Không oán giận. Không trách móc. Nhưng lạnh hơn cả gió đầu xuân.

“ Cô tên gì?” – Bạch Vân Tùng hỏi, giọng đều đều.

Cô ta giật mình, rồi mỉm cười nhẹ như thể không có gì lạ. “Tiểu Linh, thưa thiếu gia.”

“Ta nhớ… mẹ ta từng nói, nếu không thật lòng kính trọng người khác thì đừng đến gần họ.” Cậu nói, tay đặt lên thành bát cháo, đôi mắt không rời mặt cô ta. “Vì lòng người rất bẩn. Đặc biệt là khi ngoài miệng một đằng, trong đầu một nẻo.”

Tiểu Linh tái mặt. Cô ta vội cúi đầu sâu hơn: “Thiếu gia nói gì… tiểu nữ không hiểu.”

Nhưng câu tiếp theo của Vân Tùng lại khiến chân cô ta như nhũn ra:

“Lần sau, nếu ngươi còn dám nghĩ về mẹ ta bằng cái thái độ đó…” – cậu nói chậm rãi, từng chữ như lưỡi dao lạnh – “ta sẽ để chính miệng ngươi nói ra những gì trong đầu trước mặt toàn phủ.”

Lúc này, nụ cười của Tiểu Linh hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt trắng bệch. Cô ta không biết cậu nói thật hay nói bừa, nhưng cái cách cậu nhìn – như thể biết tất cả – khiến cô không dám thở mạnh.

“Mẹ ta… không phải là người để ngươi xúc phạm.” – Cậu nói lần cuối cùng, rồi quay đi, như thể chẳng buồn chạm vào bát cháo kia.

Đây là lần đầu tiên, sau một kiếp sống cúi đầu, Bạch Vân Tùng đứng lên vì chính mình. Không phải với đao kiếm. Mà bằng thứ vũ khí đáng sợ hơn—sự thật trong lòng người khác.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play