Chương 3: Mất Khống Chế
Mấy ngày liên tiếp, Khương Vu ăn không ngon, ngủ chẳng yên.
Sở Lăng tuy không tới thị tẩm nàng, nhưng cũng không buông tha nàng. Hắn tuy tính tình lạnh nhạt, ngày thường không trọng sắc, song lại quen dùng nàng hầu hạ—đơn giản vì thuận tay.
Khương Vu nghiến răng nghiến lợi mà vẫn chỉ có thể cúi đầu hầu hạ. Không cam lòng, cũng chẳng thể phản kháng.
Hắn không sợ nàng trộm nghe cơ mật, càng không đề phòng nàng sẽ hãm hại. Bởi vì hắn biết nàng chẳng đủ bản lĩnh ấy. Muốn làm phản? Ngay đến cơ hội mở miệng nàng còn không có, nói gì đến mưu tính? Thực sự là quá vô dụng rồi.
Thực ra Sở Lăng vốn dĩ chưa từng để nàng vào mắt. Người như hắn, chẳng bao giờ để mình lộ ra sơ hở—nhất là trước một nữ nhân thất sủng, không thế, không quyền, không tâm.
Phiền thật sự.
Khương Vu đã đến giới hạn.
Nàng bắt đầu nhớ tới Mạc Dương Chu. Nhưng lại không thể gặp hắn. Càng không dám sai người gọi. Chỉ là nhớ—một loại nhớ nhung mơ hồ, như người sắp chết khát mà nằm mộng thấy nước ngọt.
Thế nên, nàng đánh liều, gửi bái thiếp tới chỗ Thanh Dương Công chúa.
Hai người hiện giờ xem như tâm ý tương thông, ngoài mặt không nói, trong lòng liền hiểu. Nàng gửi thiếp đi, bên kia tất nhiên sẽ biết cách an bài.
Thế nhưng, lần này Khương Vu không đến được.
Nàng giữa đường… gặp được nhi tử.
Sở Diệp đang định bước vào một quán rượu cùng nhóm bạn đồng niên. Một đám thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, khí chất anh tuấn, lễ phép mà tràn trề ngạo khí tuổi trẻ. Ở giữa bọn họ, con trai nàng, vẫn là người rạng rỡ nhất.
Khương Vu trong lòng bất giác dâng lên một tia kiêu hãnh.
Dù không thân, dù bị đưa đi nuôi từ nhỏ… nhưng đó là con nàng mang mười tháng, đau một trận suýt chết mới sinh được.
Tài mạo song toàn, xuất chúng hơn người—dẫu không phải nàng dạy dỗ, cũng là máu mủ của nàng.
Nàng không gọi A Diệp. Dù trăm lần muốn gặp, cũng không muốn quấy nhiễu lúc hắn đang vui vẻ cùng bạn hữu. Nàng buông rèm xe, nhẹ giọng dặn hạ nhân đi thanh toán cho bọn họ rồi mới rời đi.
Xe ngựa còn chưa đi xa, chợt dừng lại.
“Phu nhân,” ngưòi đánh xe ở ngoài lên tiếng, “Thiếu gia… tới đây.”
Khương Vu sửng sốt. Nàng vén rèm nhìn ra, quả nhiên thấy một thiếu niên đang chạy về phía mình. Trái tim nàng lặng lẽ run lên một nhịp.
Nàng bước xuống xe, mặt mày tươi tắn, không giấu được vui mừng: “A Diệp, chậm một chút!”
Thiếu niên vừa chạy, vừa thở, nhưng vẫn đứng thẳng, cung kính hành lễ: “Mẫu thân.”
“Con sao lại đến đây?”
“Con thấy xe ngựa của mẫu thân, đã thấy con rồi…” Hắn do dự, “… sao người lại không gọi con?”
Khương Vu lặng đi nửa nhịp, rồi vội vàng giải thích: “Mẫu thân chỉ không muốn quấy rầy con cùng bạn bè trò chuyện.”
Thế nhưng trong lòng nàng, lại như có hoa nở rộ. Chỉ một câu hỏi ấy của con trai, đã đủ làm nàng quên đi bao thương tâm những ngày qua.
“Ai lại quan trọng bằng mẫu thân?” Sở Diệp bỗng buột miệng, rồi như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt lập tức cụp xuống. Hắn thoáng liếc qua bọn hạ nhân phía sau Khương Vu, ánh nhìn đầy cảnh giác rồi thu về. Hồi lâu, hắn mới nói: “Đã gặp rồi… nếu mẫu thân không bận việc, có thể cùng con uống chén trà không ạ?”
Khương Vu đương nhiên đồng ý, còn mang theo một chút kinh ngạc—A Diệp muốn cùng nàng uống trà?
Hai người tìm một quán trà bên đường. Không khí bên trong yên tĩnh, cũng không có mấy khách nhân.
Sở Diệp kể chuyện học hành. Hắn vừa qua kỳ thi Hội, hiện đang học tại Quốc Tử Giám, chờ năm sau thi Đình.
Khương Vu không lo lắng. Hắn có cha là Thừa tướng, lại thông minh xuất chúng, lần này thi Hội đã giành vị trí hội nguyên. Nhưng nàng vẫn hỏi đôi câu về việc học, như một người mẹ thật sự.
Sở Diệp tuy biết mẫu thân không tinh thông chuyện sách vở, vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu.
Khương Vu lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng càng lúc càng bình thản.
A Diệp tính tình hoàn toàn khác với Sở Lăng. Dù không gần gũi mẫu thân, nhưng không lạnh lùng, càng không bạc bẽo. Có lẽ… bị đưa đi nuôi dưỡng cũng chưa chắc là điều xấu.
Lúc đó, trong quán có người nói tới Như Nguyệt Quận chúa sắp hồi triều. Tiếng bàn tán râm ran:
“Quận chúa một mình gả sang ngoại bang, mười mấy năm tha hương, cuối cùng cũng được trở về… Đúng là nữ tử can trường!”
“Ta nghe nói năm đó nàng tuổi còn nhỏ mà đã…”
Khương Vu khẽ nghiêng tai nghe.
Sở Diệp cũng nghe.
“A Diệp cũng thích nghe mấy chuyện bát quái này sao?” Nàng mỉm cười, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Sở Diệp cười nhè nhẹ: “Chỉ là nghe thôi. Huống hồ quận chúa là người đặc biệt. Phận nữ nhi yếu đuối mà dám vì nước gả xa nơi đất khách, nay trở về, là bằng chứng cho Đại Yến cường thịnh.”
Rồi hắn ngừng một chút, quay sang nhìn nàng, nói khẽ: “Mẫu thân, người cũng nên vui chứ?”
Khương Vu đột nhiên cứng người.
Vui?
Phải. Nên lắm.
Chẳng phải nàng là người thế thân cho vị quận chúa kia suốt hơn mười năm hay sao?
Người kia, sắp trở về rồi.
Mà nàng—nàng chỉ là chiếc bóng.
Nàng siết chặt bàn tay dưới gầm bàn, móng tay cắm sâu vào thịt. Nhưng vẫn nhịn không được mà rơi lệ.
Sở Diệp kinh ngạc: “Mẫu thân?”
Nàng vội vàng lau đi nước mắt, gượng cười: “Không phải… A Diệp, không liên quan tới con.”
Nhưng vì quá uất ức, nước mắt nàng cứ thế rơi mãi không ngừng. Thật mất mặt, thật sự quá mất mặt. Đã làm mẹ người ta rồi, vậy mà trước mặt con mình lại khóc đến thế này, chẳng còn chút mặt mũi nào.
Chỉ e, trong lòng A Diệp, nàng càng thêm vô dụng.
Ngực Khương Vu nghẹn lại như có gì đó chặn ngang, nàng hận! Nhưng không biết bản thân rốt cuộc nên hận ai — hận tất cả những người đẩy nàng đến bước này, kể cả chính nàng.
“Mẫu thân!”
Sở Diệp có lẽ thật sự bị dọa rồi, vừa đứng dậy ghế đã bị đẩy ra sau. Hắn còn chưa kịp tiến đến an ủi mẫu thân, bên cạnh đã xuất hiện một thân ảnh khác.
Một nam nhân đứng sừng sững bên cạnh Khương Vu.
“Sao vậy?”
Sắc mặt Sở Diệp tái đi vài phần, còn Khương Vu lập tức ngừng khóc. Nàng ngẩng đầu nhìn, người đàn ông cao lớn đến nỗi khiến nàng phải ngửa đầu mới trông thấy rõ — không ai khác, chính là Sở Lăng.
Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, Khương Vu có thể cảm nhận rõ sự trầm lạnh thoáng qua nơi mắt hắn. Nàng cứng đờ, không dám động đậy, chỉ có thể đứng yên nhìn Sở Lăng giơ tay, khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt nàng.
Bàn tay mang vết chai của hắn chạm vào làn da mịn mỏng của nàng.
Rõ ràng là một động tác đầy thương xót, vậy mà khi do Sở Lăng làm ra, nàng chẳng cảm thấy chút ấm áp nào — chỉ thấy lạnh.
"Phụ thân." Sở Diệp đúng lúc lên tiếng, “Ngài sao lại ở đây?”
Sở Lăng không trả lời ngay, một lúc sau mới thu tay lại, ánh mắt rốt cuộc dời sang đối diện — nhi tử của hắn.
Khương Vu vội cúi đầu.
Vừa rồi không thấy hắn từ ngoài bước vào, e là vốn dĩ đã ở trong quán trà. Thật sự đủ xui xẻo.
“Ngươi làm gì khiến mẫu thân ngươi khóc?”
Khương Vu vừa mới thả lỏng được một chút, lại bị câu chất vấn kia làm căng thẳng lại.
Nàng vội vàng đứng dậy, cướp lời trước Sở Diệp: “Không phải. Vừa rồi nghe người dưới nhắc đến Như Nguyệt quận chúa, thiếp thân nghĩ đến quận chúa tuổi còn trẻ đã phải rời xa cố hương, nhất thời xúc động nên mới như vậy.”
Nàng trong lòng khổ không sao kể xiết. Nếu không phải bất đắc dĩ, thật sự không muốn nói ra những lời này.
Sở Lăng vốn đối với nàng luôn như chơi đùa, mang một loại giả dối đầy áp lực, chỉ cần nàng không vui hay bị thương, hắn lập tức trừng phạt những kẻ liên quan — một cách không khoan nhượng.
Khương Vu hận hắn nhất ở điểm này. Đó không phải bảo vệ, mà giống như một sợi dây vô hình đang bóp nghẹt lấy nàng, khiến nàng phải mang theo gánh nặng tội nghiệt không thể rũ bỏ.
Nếu sau này Sở Lăng chết xuống địa ngục, e rằng nàng cũng không thoát được.
Dù vậy, Sở Lăng vẫn không để lời nàng nói vào tai, chỉ nhìn chăm chú Sở Diệp, trong mắt mang theo uy áp.
Lúc này Khương Vu mới phát hiện, hai cha con này chẳng giống phụ tử, trái lại giống như đang đối đầu.
Sở Diệp tuy ôn hòa là thế, nhưng lúc đối mặt với phụ thân cũng không hề lùi bước. Đôi mắt sắc lạnh giống nhau, khiến hai cha con càng thêm giống nhau đến kinh người.
"Đại nhân." Nàng lại khẽ gọi một tiếng.
Khương Vu vốn không còn trông mong gì việc Sở Lăng có thể có một chút tình cha con. Người này là kẻ máu lạnh, vô cảm. Tình cảm hắn có, chỉ dành cho Sở Yên.
Lúc này Sở Lăng rốt cuộc cũng mở miệng:
“Hồi phủ.”
Khương Vu biết, hôm nay đừng mong đi đâu được. Nàng còn muốn cùng Sở Diệp trò chuyện thêm đôi câu, nhưng dưới ánh mắt của Sở Lăng, một lời cũng không dám nói. Chỉ có thể ngoái đầu lại, nhìn thiếu niên vẫn đứng đó, cô độc.
Bất lực. Nàng chẳng có cách nào gần gũi, càng không thể đưa theo được.
Thật ra Khương Vu bị đả kích không nhỏ.
Cảm xúc nghẹn nơi ngực, không sao thoát ra được.
Nàng thực sự không thích Sở Yên.
Dù nàng rất mong Sở Yên sớm quay về, để Sở Lăng ly hôn với mình. Nhưng điều đó không làm thay đổi việc nàng căm ghét nữ nhân ấy.
Mười tám năm làm vợ chồng, vậy mà lại không bằng một đầu ngón tay của người kia.
Bảo không oán hận là dối trá. Người phụ nữ ấy khiến cuộc đời nàng như một trò đùa, khiến nàng chỉ cần nhớ đến là đã thấy thất bại ê chề.
Không phải vì tình yêu của Sở Lăng, mà vì nàng cũng có lòng hiếu thắng.
Tất nhiên, vì sự tự do về sau, thứ căm ghét ấy nàng vốn có thể phớt lờ.
Nhưng một khi dính đến con cái, Khương Vu lại không cách nào chịu đựng nổi. Bởi vì nàng biết, đó là ghen tỵ.
Nàng ghen tỵ với tương lai không xa, khi một người có thể quang minh chính đại làm tất cả những điều nàng từng mơ nhưng chưa bao giờ được làm. Người mẹ giả đó, sẽ từng bước từng bước, chiếm lấy vị trí trong lòng các con mà nàng chưa từng có được.
Dù là con gái cũng tốt, con trai cũng được.
Sở Yên không giống nàng — không vô dụng như nàng, mười mấy năm qua, không ai sánh bằng.
Khương Vu biết mình lòng dạ hẹp hòi. Một khi tích tụ trong lòng, mỗi ngày đều như có đá đè nặng nơi ngực, khiến nàng vừa buồn bực, vừa bức bối. Nếu không làm gì đó, nàng thật sự chịu không nổi.
Và đúng lúc đó, nàng nhìn thấy sân viện kia — nơi hoa đào nở rộ .
Khương Vu giận đến cực điểm.
Lúc đầu Khương Vu cũng không biết, bản thân mình là một thứ thay thế rẻ rúng đến thế.
Nàng chỉ là con gái nhà nghèo, có thể gả cho đích trưởng tử phủ Quốc công, lại có phu quân tuấn mỹ vô song như vậy— thiếu nữ nào mà không động lòng?
Mẹ chồng ghét nàng xuất thân hèn mọn, làm khó đủ điều. Thế mà hắn cắn răng ra phủ riêng.
Khương Vu từng thật lòng tin, hắn vì nàng mới làm vậy.
Mãi đến sau này mới biết, vì ai chứ? Là vì "muội muội" trên danh nghĩa kia, để dễ bề gặp gỡ phóng túng.
Lừa nàng một kẻ ngu ngốc, còn dễ hơn lừa cả phủ Quốc công. Hắn vẫn còn lo giữ thể diện cho “muội muội” ấy.
Cái sân này, chính là nơi Sở Yên từng ở.
Được Sở Lăng bảo vệ hết mực. Nhìn hoa đào nở rộ khắp nơi, lửa giận trong lòng Khương Vu lại bốc lên mãnh liệt. Nàng từng là người hèn mọn lấy lòng Sở Lăng, từng một lòng một dạ hướng về hắn, vì hắn không chịu viên phòng mà lo lắng bất an.
Khi ấy nàng đâu biết? Bọn họ lần đầu tiên viên phòng, là vào đêm Sở Yên xuất giá rời đi.
Chính chủ đi rồi, thứ thay thế mới có công dụng.
Nửa đời này của Khương Vu, bất kể bắt đầu hồi tưởng từ thời khắc nào — đều là một trò cười.