Chương 2: Thị Tẩm
Khương Vu trong lòng hơi chấn động.
Cái mũi của Sở Lăng là mũi chó sao? Một bữa tiệc dài như vậy đã qua mà hắn vẫn ngửi ra được mùi hương?
May mà đây đã là năm thứ năm, không phải năm đầu tiên, nên nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng cúi đầu, giả vờ ngửi thử rồi làm ra vẻ nghi hoặc:
“Có mùi sao? Ta lại không ngửi thấy gì cả.”
Nói xong, nàng mỉm cười ngẩng đầu lên, vốn định tùy tiện lấp liếm một câu, bảo là chắc vô tình bị dính ở đâu đó. Nhưng khi ánh mắt đối diện với ánh mắt đen nhánh như xuyên thấu lòng người của Sở Lăng, nàng liền nghẹn họng, không nói được gì thêm.
Nàng đột nhiên có ảo giác—Sở Lăng, có lẽ đã biết tất cả mọi chuyện.
Không được… Cho dù là năm đầu hay năm thứ năm, nàng vẫn không thể bình thản khi đứng trước mặt người này.
Cũng may, câu hỏi kia của Sở Lăng có vẻ chỉ là tiện miệng hỏi. Hắn đã quay đầu nhìn về sân khấu, như thể chẳng quan tâm đến câu trả lời.
Trên sân khấu là vở “Chiêu Quân cống Hồ”, không rõ ai đã sắp đặt để lấy lòng lão phu nhân. Khương Vu thấy vở này thật hợp ý—lão phu nhân có cảm động hay không thì chưa rõ, nhưng Sở Lăng thì chắc chắn bị tác động.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của nàng. Khuôn mặt Sở Lăng từ trước đến giờ chưa từng biểu lộ cảm xúc gì gọi là “vui vẻ”. Hắn chỉ lặng lẽ, như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.
Thấy hắn không còn chú ý đến mình, Khương Vu mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng lại có chút rảnh rang để tự trào.
Không biểu lộ cảm xúc cũng là chuyện thường thôi… Tình cũ gặp lại, dù là ai thì cảm xúc cũng ngổn ngang. Sở Lăng hiện giờ trong lòng nghĩ gì, nàng thật sự không dám đoán. Suy cho cùng, Sở Yên đã rời đi hơn mười năm, chứ không phải mười ngày.
Giờ hắn là người đứng trên vạn người, chẳng ai dám trách hắn—bao gồm cả Quốc Công phu nhân.
Không thể nói hắn, thì chỉ còn cách tự nhủ bản thân phải ngoan ngoãn.
Trước khi Khương Vu rời đi, nàng lại được mẹ chồng căn dặn một hồi: “Phụ nữ nên lấy chồng làm trời, mọi sự phải thuận theo phu quân.”
Nói thật thì, Đại Yến vốn khá thoáng, phụ nữ không bị trói buộc nhiều. Chuyện vợ chồng ly hôn rồi tái hôn chẳng hiếm gì. Chồng vì yêu vợ mà hạ mình cũng là chuyện thường thấy, thậm chí còn được ca tụng.
Nhưng Khương Vu lại là vợ của… Sở Lăng.
Đây đâu phải chỉ là ông chồng của riêng nàng. Hắn là “chồng của thiên hạ”. Dù là nam hay nữ, trước quyền lực tuyệt đối đều trở nên nhỏ bé, thấp hèn.
Vậy nên lão phu nhân nói gì, nàng cũng chỉ biết gật đầu. Dù sao bề ngoài cũng cần phải làm tròn bổn phận.
Khương Vu hơi bối rối khi thấy Sở Lăng đi cùng nàng về chủ viện.
Ng trong lòng đã về, theo lý mà nói, giờ này hắn nên không muốn gặp bất kỳ ai mới phải. Sao lại có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện thế này?
Nhưng thực tế chứng minh: Đừng bao giờ đoán tâm tư của Sở Lăng.
Khương Vu dè dặt đi theo hắn vào trong phòng, liền nghe hắn lạnh nhạt nói:
“Đi tắm.”
Chỉ hai chữ—nhưng là tín hiệu không thể rõ ràng hơn.
Lòng Khương Vu chìm hẳn xuống.
Nàng không cần chuẩn bị gì, mọi thứ đã có người lo liệu chu toàn. Những lần tắm rửa trước kia vì Sở Lăng, tuy cũng không ít, nhưng cảm giác chưa bao giờ giống hiện tại.
Bồn tắm phủ đầy cánh hoa, tỳ nữ xúm xít hầu hạ, người ra kẻ vào tấp nập—Khương Vu đếm cũng lười đếm nữa. Nàng chỉ cố tỏ ra bình thản, giả vờ như đây là những củ cải trắng hầu hạ mình, bớt đi chút xấu hổ.
Thật ra cũng không khác gì lắm. Các tỳ nữ đều mặt lạnh như tiền, phối hợp thuần thục tắm rửa, chuẩn bị, trang điểm cho nàng. Cảnh tượng này, e rằng còn vượt cả cảnh “hoàng đế lâm hạnh phi tử”.
Khương Vu thầm nghĩ, có khi mình nên nạp thêm vài tiểu thiếp cho Sở Lăng, để hắn còn chọn thẻ tên mà trải nghiệm cho giống. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ chớp nhoáng. Nàng đã từng thử một lần, kết quả là lần đầu tiên nàng thấy Sở Lăng nổi giận.
Cô nương đáng thương đó, may nhờ Khương Vu ra mặt bảo vệ, bằng không chỉ e không giữ được mạng.
Sở Lăng là kiểu người tàn khốc. Không phải kiểu dễ nổi giận, bạo ngược, mà là kiểu bình tĩnh đến đáng sợ. Khi hắn nói chuyện, ngữ khí không hề thay đổi, khiến người khác không thể đoán được—là đang rủ ăn cơm hay chuẩn bị giết người.
Khương Vu vẫn luôn cảm thấy… hắn là người không có cảm xúc.
*****
Nhưng sự bình tĩnh ấy sụp đổ hoàn toàn, khi nàng được tỳ nữ mang đến cho bộ "trang phục" tối nay.
Gọi là quần áo thì có hơi miễn cưỡng—vài mảnh vải mỏng manh, nàng nghi ngờ liệu có đủ để che được gì.
Không chỉ nàng hoảng hốt, đám tỳ nữ mặt lạnh như tiền ban nãy cũng không khỏi đỏ mặt, vội quay đầu, có người còn bật cười khẽ.
Chỉ có người dẫn đầu là còn giữ được bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
“Phu nhân, đây là phân phó của đại nhân. Xin người mặc vào.”
Khương Vu cảm thấy một loại nhục nhã không thể diễn tả thành lời. Mấy tiếng cười khe khẽ kia, như đang trào phúng nàng.
Bọn họ dĩ nhiên sẽ cười. Biết đâu sau lưng còn xì xào bàn tán:
Chủ mẫu của phủ Thừa tướng, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ mua vui giống kỹ nữ mà thôi.
Không đúng, cho dù là kỹ nữ thì cũng không khoác lên loại xiêm y thế này.
Thứ y phục nàng đang mặc, rõ ràng là thứ thay thế – thay cho một người khác. Sở Lăng sao có thể dễ dàng để người trong lòng hắn đi làm chuyện hạ tiện này? Đương nhiên là không thể. Nhưng nàng – Khương Vu – thì có thể.
Trong trí nhớ của Khương Vu, Sở Lăng đối với Sở Yên ôn nhu, che chở như ngọc trong tay. Thế nhưng, một người dù có ôn nhu đến đâu cũng có mặt tàn bạo. Mà lúc này, đối mặt với một gương mặt giống với người trong lòng hắn đến bảy phần, hắn chẳng cần cố kỵ gì cả – tùy ý giẫm đạp, mặc sức vùi lấp.
Cảm giác nắm giữ quyền lực quả thật ngọt ngào, ai lại không muốn trở thành người được người khác tranh nhau lấy lòng?
Đến khi bên ngoài được khoác thêm một lớp áo cho nàng, một đám người mới lặng lẽ đưa nàng vào phòng.
Sở Lăng đã ngồi sẵn trên giường. Trên giường rải sẵn mấy viên dạ minh châu, ánh sáng dịu dàng mà lạnh lẽo, chiếu rọi cả căn phòng trống trải.
Khương Vu đột nhiên không muốn mấy tiểu nha hoàn kia rời đi. Đáng tiếc các nàng sau khi đưa nàng vào, lại rất tri kỷ mà lui ra, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Thân thể Khương Vu cứng đờ đến mức chẳng còn là của mình, đầu cúi gằm, tay vô thức siết chặt lấy vạt áo.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng, uy nghi mà vô tình kia vang lên—
“Cởi.”
Khương Vu khựng lại, trong lòng đã sớm hiểu rõ — chuyện này không thể tránh. Cuối cùng, nàng buông lỏng đôi tay đang siết chặt vạt áo.
Tấm áo mỏng như tơ liễu trượt khỏi làn da trắng nõn, chỉ còn lại lớp vải mỏng manh bên trong. Không biết là vì lạnh hay vì sợ, nàng run nhẹ, không thể khống chế.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lăng đang ngồi, ánh sáng từ dạ minh châu khiến hắn càng thêm tuấn mỹ đến gần như không thực. Hắn vẫn mặc bộ y phục ban ngày, chỉnh tề không một nếp nhăn, càng khiến nàng – một kẻ vừa tắm rửa xong, chỉ khoác tà áo rách – trở nên thấp hèn, ti tiện.
Đây chính là khoảng cách giữa bọn họ.
Hắn nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại như đang xuyên qua nàng, rơi vào một đoạn ký ức xa xôi nào đó. Thần sắc như có như không ấy khiến Khương Vu thấy buồn nôn.
Lại là một đêm xui xẻo nữa, nàng thầm nghĩ.
Trời vừa hửng sáng, Sở Lăng rời đi, Khương Vu liền mở mắt.
Nói là "tỉnh" không đúng. Bởi từ đầu đến cuối, nàng chưa từng thật sự ngủ.
Không phải không muốn ngủ, mà là ngủ không được. Từ đêm nay… có lẽ cả những đêm kế tiếp, đều không thể chợp mắt.
Dạ dày như bị quặn xoắn, từng đợt từng đợt quặn thắt. Nàng nhịn đã lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, loạng choạng chống người ngồi dậy.
“Chi Chi.”
Theo tiếng gọi khàn khàn, một bóng người nhanh chóng xuất hiện bên mép giường, không cần nàng nói thêm nửa câu, liền thuần thục đưa tới một cái bô.
Khương Vu bắt đầu nôn.
Nôn đến mật đắng dâng lên, nôn đến tạng phủ như muốn trào ra ngoài. Cảm giác ấy khiến nàng như hóa thành một lớp vỏ trống rỗng, chỉ còn lại chua xót cùng tanh nồng.
Nàng không dám phát ra tiếng.
Nếu để hắn nghe thấy… nàng không đoán nổi kẻ đàn ông kia sẽ điên tới mức nào.
Cuối cùng, Chi Chi đưa tới một chén trà nhỏ: “Phu nhân, súc miệng.”
Khương Vu thở dốc, thân thể như đã bị moi sạch sức lực, tay run nhẹ tiếp lấy ly nước, từng ngụm từng ngụm súc miệng, như muốn rửa sạch tận gốc rễ thứ ghê tởm còn vương trong cổ họng.
Chi Chi lặng lẽ liếc nhìn vai nàng — chằng chịt dấu vết ngang dọc, yên lặng quay đi, không nói thêm một lời.
Đợi khi Khương Vu nằm xuống lại, Chi Chi cũng âm thầm rời khỏi phòng, đi xử lý mọi việc.
Không thể để Sở Lăng biết. Bằng không... không ai biết một kẻ lòng tự tôn bị thương tổn như hắn sẽ phát rồ tới mức nào.
Nhưng cũng không cần nhẫn nhịn quá lâu. Chỉ cần chờ đến khi Sở Yên trở về — chỉ cần nàng ấy quay về — thì chuyện ly hôn… sẽ không còn xa nữa.
Sau khi nàng rời giường, quản gia mang tới một rương đầy trân bảo.
Hắn cười tủm tỉm, từng món một giới thiệu qua loa — cái nào cũng là "vô giá", là "độc nhất vô nhị", là “tấm lòng của đại nhân”.
Khương Vu nghe mà chỉ thấy buồn cười.
Hắn chưa từng giấu việc này — từ đầu đến cuối, nàng trong mắt hắn chỉ là công cụ tiết dục, một thế thân đáng thương dùng để giải cơn nhớ mong với người khác.
Nàng từng nghĩ sẽ hất đổ cả đống đồ đạc này, vứt trả lại cái nhục nhã hắn gọi là “thưởng ban”. Nhưng rồi lại nghĩ: dù sao cũng không cần cái gì cũng không cần. Sau này ly hôn, ít nhiều cũng có chút bảo đảm.
Nghĩ vậy, nàng lạnh nhạt phân phó hạ nhân thu vào.
Trong phòng, hơn phân nửa người hầu là người của Sở Lăng. Hắn thay đổi họ thường xuyên — nhiều đến mức Khương Vu chẳng thể nhớ nổi tên mặt, toàn bộ đều ngoan ngoãn như tượng đất, cười cũng không dám cười lớn tiếng.
Chẳng qua nàng tuy không nhớ, nhưng vẫn còn chưa đến mức hồ đồ.
Rất nhanh, nàng phát hiện đám tượng đất lại đổi thêm một lượt. Đám trước mới đến chưa lâu — theo lý thuyết, không cần thay gấp như vậy.
Khi hỏi, hạ nhân chỉ nói: “Tối qua các nàng hầu hạ phu nhân không chu đáo, nên đã bị đại nhân trách phạt.”
Tay Khương Vu run lên, suýt đánh đổ chén trà.
Không chu đáo?
Là vì nàng — nàng nào không rõ! Chính là bởi vì nàng phản ứng không đủ "hợp ý" hắn, cho nên những người vô tội kia phải chịu thay.
Tên súc sinh ấy, nàng rít lên trong lòng. Cái gì cũng phải đúng như hắn muốn mới được.
Nhưng nàng thì làm gì được? Hỏi cũng không dám, đòi cũng không xong. Những người kia rốt cuộc bị xử trí ra sao, nàng không biết, cũng chẳng đủ sức để biết.
Nàng còn chẳng lo xong cho chính mình.
Bản thân nàng, giờ đã sống không ra người, chết cũng chẳng ra ma.
Từ đó về sau, đám tượng đất kia càng ngày càng giống tượng đất thật — không nói, không cười, không có một tia sắc thái như người sống. Cẩn cẩn trọng trọng như giẫm trên băng mỏng, chỉ thiếu mỗi một hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Lũ súc sinh làm loạn, sớm muộn gì cũng bị báo ứng, Khương Vu thầm nghĩ. Nhưng trong lúc chờ báo ứng đến, nàng vẫn phải tiếp tục tồn tại — từng ngày một, chịu đựng trong câm lặng.