Ngụy Tử Cầm nghĩ đến một cách kiếm tiền không giống ai, đó là một loại dược liệu gọi là dung hợp linh dược.
Dựa theo việc bên trong có chứa linh khí hay không, thảo dược có thể chia thành hai loại: một là linh dược chứa linh khí, hai là thảo dược bình thường không có linh khí. 
Trong phần lớn các trường hợp, hai loại thảo dược này hầu như không thể sử dụng chung với nhau, nếu không thì linh dược sẽ hoàn toàn mất đi dược tính, không thể phát huy hiệu quả vốn có. Thậm chí nghiêm trọng hơn, đan lô có thể bị nổ tung.
Chỉ trừ một trường hợp đặc biệt — dung hợp linh dược.
Trước thời của Ngụy Tử Cầm, loại linh dược được gọi là dung hợp này thực ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ngay cả trong 《Dược Điển》 cũng chỉ đơn giản đề cập sơ qua rằng, thời xưa từng có đan sư thử nghiệm phối hợp linh dược với thảo dược thường, luyện ra được loại dược có thể dùng cho người phàm. Để phân biệt với các linh dược thông thường, người ta gọi nó là dung hợp linh dược.
Để điều chế ra loại linh dược vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, kiếp trước Ngụy Tử Cầm đã không biết tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Ngay cả mấy vị sư đệ trong tông môn cũng thấy khó hiểu, cho rằng hắn đang lãng phí thời gian. Bởi vì linh dược vốn không phải là thứ dành cho người thường. Dù có luyện ra linh dược cho người phàm dùng, thì về cơ bản cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc ấy Ngụy Tử Cầm đã trả lời thế nào? Phải rồi, hắn nói:
“Ta tuy đã bước vào con đường tu hành, nhưng người nhà ta đều vẫn là người thường. Nếu ta luyện ra linh dược mà họ cũng không thể dùng được, thì điều đó mới thực sự là vô nghĩa.”
… Có lẽ ngay từ lúc đó, hắn đã lờ mờ ý thức được rằng, đối với hắn, người thân mới là quan trọng nhất, vượt xa sự khao khát trường sinh của vô số tu sĩ khác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play