[Ký chủ, sao vậy?] 1314 hỏi.
[Tôi nhớ là trong sản phẩm của cậu có chức năng dò xét linh hồn.] Tông Khuyết vừa nói vừa tháo găng tay ra.
[Đúng vậy, chỉ cần một triệu tinh tệ sẽ sở hữu dị năng dò xét chính xác linh hồn.] 1314 nói: [Không linh hồn nào có thể trốn được, cậu muốn kiểm tra linh hồn của ai vậy?]
Nó sắp có đơn hàng rồi à?
[Nguyệt.] Tông Khuyết nói ra cái tên đó.
[Đối tượng nhiệm vụ?] 1314 thắc mắc: [Nhưng đối tượng nhiệm vụ của thế giới căn nguyên đều đã được kiểm tra, linh hồn sẽ không có vấn đề gì đâu.]
[Chưa từng xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn à?] Tông Khuyết hỏi.
1314 trả lời: [Thật ra là có, nhưng sao cấp bậc đó dính dáng đến hệ thống nhỏ và ký chủ nhỏ như chúng ta được chứ, chẳng có gì ngoài ý muốn đâu. Ký chủ phải làm nhiệm vụ đàng hoàng, không thể suốt ngày há miệng chờ sung như thế được.]
Người có cấp bậc cao hơn cả hệ thống ư?
Có lẽ ban đầu Tông Khuyết cũng không tin vào linh hồn, nhưng thế giới bao la này có vô vàn điều kỳ diệu, bản thân hắn là một minh chứng sống.
Hắn cũng không trông mong vào cái gọi là ‘há miệng chờ sung’, hắn chỉ tò mò nếu như đúng như hắn dự đoán thì mục đích của đối phương là gì?
Tình yêu ư? Ở thế giới trước hắn đã cho cậu tình yêu mà cậu mong muốn rồi.
Ký chủ được chọn chỉ cần làm nhiệm vụ liên tục thì chẳng khác gì bất tử, vậy người có cấp bậc cao hơn mà hệ thống nhắc tới lại có thể thoát khỏi sự trói buộc của hệ thống, thoải mái bất tử vĩnh viễn.
Đứng ở vị trí cao nhất, sở hữu quyền lực tối thượng. Đối với người bất tử mà nói, ban đầu có lẽ tất cả những điều này đều rất thú vị. Nhưng dần dần, sau khi có được mọi thứ dễ như trở bàn tay, thế giới lại trở nên nhàm chán.
Cảm xúc của con người có một ngưỡng nhất định. Khi bị kích thích, ngưỡng đó sẽ tăng lên, nhưng khi gặp phải kích thích giống nhau, cảm giác mà nó mang lại sẽ giảm dần. Lúc này, người ta cần một sự kích thích mạnh mẽ hơn.
Và khi mọi thứ trở nên quá dễ dàng thì cảm giác dần trở nên nhạt nhẽo, một thử thách lớn sẽ đủ sức để làm dậy sóng cảm xúc, đánh thức lại ngưỡng cảm giác đó.
Không biết đối phương rốt cuộc là tồn tại nguyên sinh hay là một kẻ vượt qua cả hệ thống, là sự trùng hợp hay là phản ứng từ việc chạm đến ngưỡng cảm xúc? Tông Khuyết cảm thấy bản thân khá hứng thú với điều này rồi đấy.
[Ký chủ, vẫn kiểm tra chứ?] 1314 đã chuẩn bị sẵn tâm lý thoát kiếp vô dụng bất kỳ lúc nào.
[Cảm ơn, không cần nữa.] Tông Khuyết mở màn hình quang học ghi chép lại số liệu thí nghiệm mới.
1314 suýt nữa biến thành một đống ve chai ngay tại chỗ: [Tại sao, tại sao, tại sao chứ…?]
Tại sao nó phải lắm lời làm gì? Không có công việc, không có cả mèo, nó sống là để nằm chơi à?
Yes! Nằm chơi!
Và chính vào ngày hôm đó, thí nghiệm của Tông Khuyết có bước tiến mang tính đột phá.
…
Ánh nắng đầu tiên của buổi sớm rọi lên một rạn san hô tuyệt đẹp ngoài bệ cửa sổ, món quà này được Tông Khuyết nhặt lên đặt trên bàn làm việc.
Hắn thay quần áo, đón lấy gió biển ấm áp đi lên tảng đá. Giữa sóng biển cuồn cuộn, cánh tay của người cá xinh đẹp đặt lên tảng đá, chiếc đuôi khẽ lắc lư nổi trên mặt nước, đẹp đẽ tuyệt trần: “Hôm nay ngươi đến rất sớm.”
“Tôi đã đồng ý với cậu là sẽ đến mà.” Tông Khuyết ngồi trên tảng đá nhìn người cá trước mặt.
Đối phương cứu hắn một mạng, lại suýt khiến tính mạng hắn gặp nguy hiểm, chuyện ngày hôm qua đã huề nhau ngay từ hôm qua rồi.
“Đây là quà ta tặng cho ngươi, đừng vứt nữa đấy.” Nguyệt giơ một cái túi phồng to lên đặt xuống trước mặt Tông Khuyết.
“Ừ.” Tông Khuyết đặt cái túi ra sau lưng: “Cảm ơn, tôi phải đi tập thể dục buổi sáng.”
“Tập thể dục buổi sáng tương tự như người cá bơi lội à? Vì vậy nên vóc dáng của ngươi mới đẹp như thế sao?” Tay của Nguyệt sờ lên eo hắn, tựa như vô thức luồn vào trong vuốt ve khẽ khàng.
Cảm giác mát lạnh kề sát, Tông Khuyết nhìn đuôi cá vẫy liên tục và ánh mắt sáng lấp lánh của người cá trước mặt, hắn nắm lấy tay của y rồi kéo ra: “Nguyệt, đây không phải là cách theo đuổi bạn đời của loài người.”
“Vậy nó trông như thế nào?” Ngón tay của Nguyệt hơi co lại, trông có vẻ hơi không cam lòng, chỉ là giây sau khóe môi của y đã hiện lên ý cười: “Tông Khuyết, ngươi dạy ta được không?”
“Loài người tìm bạn đời bắt đầu từ nơi này.” Tông Khuyết giơ tay đưa về phía ngực của đối phương, nhưng lại bị ngón tay thon dài xinh đẹp nắm lấy cổ tay chặn lại giữa chừng, không thể nhúc nhích.
Sự lạnh lùng chợt lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm của người cá trước mặt, khi đối mắt với Tông Khuyết thì lấp lánh trở lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Tông Khuyết nhìn y, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên ngực của y, nói: “Tình yêu của loài người bắt đầu từ nơi này.”
Trái tim của người cá cũng nằm bên trái, từng nhịp đập bình tĩnh vận chuyển sinh mệnh, nhưng tiết tấu của nó không hề tăng nhanh.
Trong tự nhiên có rất nhiều giống đực tìm bạn đời chỉ vì sinh con đẻ cái, đó là bản năng khắc trong xương, không đại diện cho sự rung động.
Hắn cũng không có ý khiển trách đối phương, bởi vì chính hắn cũng chẳng có ý định sinh sản đời sau, tất nhiên cũng không hề động lòng. Thưởng thức vẻ đẹp của y không đồng nghĩa với động lòng, sao lại đi yêu cầu đối phương cũng như thế được.
Chỉ là dù có vài biểu cảm tương tự, dù có cùng một linh hồn thì y cũng không phải là Lâm Hành, đây là một sinh mệnh hoàn toàn mới.
Nhiệt độ từ bàn tay Tông Khuyết liên tục thiêu đốt ngực của Nguyệt, y ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đuôi cá vẫy nhẹ, cười thật tươi: “Tình yêu của tộc người cá bắt đầu từ chiếc đuôi, khác hẳn với loài người.”
Tông Khuyết biết y cũng không hiểu về “yêu”, đây chỉ là một người cá đang tìm bạn đời đơn thuần mà thôi.
[Ồ, tập tính này rất giống loài chó, gặp được người mình thích là vẫy đuôi.] 1314 chợt hiểu ra.
Tông Khuyết: [...]
Hệ thống này lúc xuất xưởng có được kiểm tra đạt chuẩn không vậy?
“Nhưng tôi không có đuôi.” Tông Khuyết nói.
“Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi xuống biển cùng ta, ta sẽ từ từ cải tạo cơ thể của ngươi, như vậy ngươi sẽ mọc đuôi thôi.” Nguyệt hơi kích động tiến sát lại, trong mắt đầy vẻ mong chờ.
“Nguyệt, khi theo đuổi bạn đời phải kiên nhẫn hơn một chút.” Tông Khuyết vỗ nhẹ lên má của y, đứng dậy: “Buổi trưa gặp lại, cậu muốn ăn gì?”
Nguyệt hơi nghiêng đầu nằm sấp trên tảng đá, cười khẽ với hắn: “Ngươi mang món gì tới thì ta cũng thích hết.”
“Ừm.” Tông Khuyết xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Sóng vỗ dập dìu lên bờ biển, Nguyệt nằm trên tảng đá, đuôi khẽ đung đưa trái phải, mắt nhìn bọt sóng văng lên, giọng nói hơi cao vút: “Đúng là loài người gian xảo.”
Loài người luôn quá thông minh, nhưng người đó lại sở hữu đôi mắt đẹp tựa như biển sâu, trông vừa bình tĩnh vừa u ám, lại ẩn chứa biết bao bão táp và nguy hiểm trong đó.
Tuy bị từ chối năm lần bảy lượt nhưng không sao cả, người cá luôn rất kiên nhẫn với đối tượng mà mình muốn theo đuổi.
Đuôi cá của Nguyệt khẽ vung vẩy, ánh huỳnh quang bị khuấy tung lên, toàn thân không hề chìm xuống biển sâu.
Tới giờ ăn trưa, Tông Khuyết mang hai cái hộp đến ngồi trên tảng đá, một phần là cơm hộp, phần còn lại là một con gà quay.
Hắn vừa ngồi xuống mở hộp ra thì người cá xinh đẹp kia đã lướt sóng tới, ánh mắt nhìn chằm chằm con gà quay.
“Cái này để cho cậu ăn, đừng nuốt cả xương nữa nhé.” Tông Khuyết bưng hộp cơm của mình lên, nói.
“Cảm ơn ngươi.” Nguyệt khẽ lắc đuôi, cánh tay chống nhẹ lên tảng đá, môi chạm vào má Tông Khuyết: “Tông Khuyết, ta rất thích ngươi.”
Tông Khuyết liếc mắt nhìn sang, nhìn gò má gần trong gang tấc của đối phương mà nói: “Lo ăn đi.”
Rất giống, nhưng không phải giống về vẻ ngoài.
Cùng một linh hồn, lại không cùng một người, nhưng luân hồi chuyển kiếp không còn ký ức thì cũng sẽ mang theo biểu cảm và thói quen cũ hay sao? Hay là đang muốn khiến cho hắn biết rằng thật ra họ có cùng một linh hồn?
Dù Tông Khuyết đã dặn là đừng nuốt luôn xương nhưng cuối cùng cả con gà trước mặt cũng chỉ còn lại cái đầu và phao câu, phần bụng của người cá lại phẳng lì không có gì thay đổi.
Tông Khuyết nắm lấy tay y trước khi y kịp liếm ngón tay, lau sạch dầu mỡ bên môi và trên đầu ngón tay y, hỏi: “No chưa?”
Người cá trước mặt lắc đầu quả quyết: “Loài cá này hơi nhỏ, cái đầu cũng không đẹp cho lắm.”
Y đang giải thích lý do vì sao y không ăn đầu gà.
“Đây là gà, lần sau tôi sẽ mang thêm một con cho cậu.” Tông Khuyết gấp miếng khăn giấy chùi miệng lại, nói.
Nguyệt lập tức xòe năm ngón tay ra, ánh sáng trong mắt cháy bỏng: “Mang thêm năm con nữa.”
“Không được.” Tông Khuyết từ chối thẳng.
Tần suất vung vẩy đuôi của người cá đột nhiên chậm lại, y nhẹ nhàng kéo tay Tông Khuyết mà nói: “Tông Khuyết, ta ăn không no, không còn sức để bơi nữa.”
1314 lập tức quay súng lại bắn vào quân mình: [Ký chủ, mang đồ ăn cho y đi!]
Làm gì có ai cưỡng lại được sự nũng nịu của người cá trong mộng chứ? Không một ai cả!
“Khẩu phần của con người không nhiều như vậy đâu, nếu tôi mang nhiều quá sẽ bị nghi ngờ.” Tông Khuyết cúi đầu đáp.
1314: […]
Ồ, nó quên mất ký chủ, ký chủ của nó cưỡng lại được!
“Ta có thể nhấn chìm chỗ đó, chỉ còn lại một mình ngươi, vậy thì sẽ không có con người nào nghi ngờ nữa.” Đuôi của Nguyệt khẽ vung vài cái, trong mắt y ánh lên vẻ háo hức muốn thử.
“Đe dọa tôi cũng vô ích thôi.” Tông Khuyết thu dọn hộp cơm rồi đứng dậy nói: “Đói thì tự đi bắt cá mà ăn, một bên đi tìm bạn đời mà ngay cả khả năng săn mồi cũng không có thì làm sao nuôi sống bạn đời của mình được?”
Hắn bước xuống tảng đá, tiến về phía viện nghiên cứu. Người cá dừng lại giữa làn nước lạnh lẽo hơi ngẩn ra, đến cả đuôi cũng quên vung vẩy. Hình như y vừa bị đối tượng mà mình chọn làm bạn đời chê bai sức mạnh, nếu chuyện này mà truyền đến tai đám người trong tộc, chắc chắn y sẽ bị cười nhạo mất.
Nhưng cái cách mà con người kia cho ăn lại tự nhiên đến thế, điều này khiến y thật sự chỉ muốn túm thẳng hắn xuống biển luôn.
Tông Khuyết vào viện nghiên cứu, vứt hộp cơm cùng xương gà vào máy xử lý rác. La Hâm, người đi ngang qua cũng đang vứt hộp cơm, kinh ngạc nói: “Dạo này tiến sĩ ăn ngon miệng ghê.”
“Thí nghiệm thuận lợi, tâm trạng tốt.” Tông Khuyết rửa tay xong đáp: “Đi làm thí nghiệm thôi.”