Thí nghiệm từng bước được tiến hành, số lần Tông Khuyết ra bờ biển cũng giảm dần. Cuộc sống dần bình lặng trước sau như một, nhưng vào một buổi sáng sớm, hắn phát hiện ngoài cửa sổ có một viên ngọc trai.
Viên ngọc trai to lớn, nhẵn bóng, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đây là ngọc trai thuộc về biển sâu, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này được.
Người cá nơi biển sâu có thể biến ra đôi chân để lên bờ, nhưng mối thù hận từ hàng trăm năm trước đã định sẵn rằng họ sẽ không dễ dàng tiếp cận con người. Người cá kia quả thật rất gan dạ.
Tông Khuyết nhặt viên ngọc trai lên, kéo ngăn kéo ra rồi đặt vào trong. Khi ra ngoài, hắn không đi ra từ cổng chính của viện nghiên cứu mà rẽ vào phòng điều khiển.
Ban đêm, ánh đèn trong viện nghiên cứu chỉ còn lại ánh sáng ở cổng chính, những nơi khác đều tối đen như mực. Ngay bên dưới cửa sổ phòng hắn, vào một khoảng thời gian nào đó luôn vang lên âm thanh lách cách khe khẽ nhưng chẳng bao giờ thấy bóng người, chỉ có viên ngọc trai lặng lẽ được đặt ở đó.
Không bị phát hiện… Người cá kia sở hữu năng lực mà con người không thể biết đến.
Xóa đoạn video giám sát, Tông Khuyết rời khỏi viện nghiên cứu, theo con đường cũ bắt đầu chạy bộ buổi sáng, mà con đường này lại ngược hướng với bãi biển.
1314 nhìn về phía bãi biển, thầm nhủ: [Ký chủ, cậu nhận quà rồi mà không đi gặp y ư?]
[Việc gần gũi quá mức với con người, đều là mầm họa đối với cả hai bên.] Tông Khuyết hít thở nhẹ rồi đáp.
[Nhưng mà cậu nhận quà mà không chịu gặp mặt, chẳng khác gì mấy tên đàn ông tệ bạc không thích họ mà cứ mập mờ với người ta cả!] 1314 lên tiếng.
Vì có thể nhìn thấy mèo con xinh đẹp, nó cũng muốn tranh thủ một chút.
Bước chân Tông Khuyết không dừng lại: [Loại hành vi này phải gọi là quấy rầy mới đúng.]
1314 lập tức đơ ra, hận không thể đấm tay xuống đất. Sao nó lại vớ phải một ký chủ có logic rõ ràng như vậy chứ? Người cá xinh đẹp của nó ơi! Vĩnh biệt!
Món quà ngày đó không phải là tình cờ mà đã trở thành một thói quen. Mỗi sáng sớm, Tông Khuyết đều nhìn thấy ngoài cửa sổ có đủ loại lễ vật: Một viên ngọc trai, một chiếc khuy áo bằng vàng, một khối ngọc thạch hoặc một mảnh vỏ sò tuyệt đẹp.
Những món đồ từ biển sâu này nếu bị phát hiện thì rất dễ gây chú ý. Tuy vậy dường như vì thấy hắn nhận lấy và cất đi nên quà tặng ngoài cửa sổ vẫn không ngừng xuất hiện.
Cho đến một ngày, Tông Khuyết nhìn thấy ngoài cửa sổ là một con cá sắp chết vì thiếu nước.
[Ôi, đây đúng là kiểu mèo con lo lắng ký chủ săn mồi không giỏi nên đích thân ra ngoài săn rồi mang về nuôi ký chủ đó mà!] 1314 đối với hành vi này cảm động không thôi.
Tông Khuyết rút khăn giấy ra cầm lấy con cá, sau đó gom toàn bộ số lễ vật đã nhét gần đầy ngăn kéo vào túi, rồi bước ra ngoài.
Phần lớn viện nghiên cứu vẫn chưa có ai thức dậy, Tảng nham thạch ven biển cũng yên tĩnh như mọi ngày. Ánh mặt trời đỏ rực trải dài trên mặt biển, nhưng khi đưa mắt nhìn ra xa, khung cảnh vẫn lặng như tờ, không hề có bóng dáng người cá.
Tông Khuyết ném con cá xuống biển. Khi hắn sắp đặt chiếc túi trong tay lên phiến đá, 1314 đột nhiên hét lên: [Ký chủ, cẩn thận!]
Sóng biển bất ngờ cuộn trào, nháy mắt lao thẳng đến trước mặt hắn.
Trước sức mạnh của thiên nhiên, dù con người có tiến hóa đến đâu thì vẫn có chút bất lực.
Cơ thể Tông Khuyết bị sóng cuốn vào nước biển, xoáy nước nhẹ nhàng quấn lấy hắn, kéo cơ thể hắn chìm xuống đáy biển.
Mở mắt là có thể thấy được mặt nước đang dần xa, Tông Khuyết nín thở để tránh nước biển tràn vào phổi, bảo toàn thể lực chờ xoáy nước tan biến.
Phía xa, một chiếc đuôi cá màu bạc khẽ lay động, giống như một vệt sáng xẹt qua trong đêm tối. Chỉ trong tích tắc, y đã áp sát đến gần hắn.
Vòng eo bị siết chặt, mái tóc bạc tung bay trong làn nước. Sức mạnh của đại dương mà con người khó có thể chống cự, ở trước mặt người cá này thậm chí không bằng một cơn gió thoảng, chỉ nháy mắt đã bị đuôi cá đập tan.
Những bọt khí nhỏ lặng lẽ trôi ra khỏi miệng. Tông Khuyết nhìn người cá ở khoảng cách gần, trong mắt đối phương dường như hiện lên sự lo lắng, đôi môi khẽ chạm tới.
Luồng không khí truyền qua đủ để hắn tiếp tục nín thở, nhưng nụ hôn bất ngờ này lại dài hơn dự đoán, hô hấp đan xen, một hơi nữa lại được truyền sang, nhưng khi muốn ngoi lên, hắn lại bị người cá giữ chặt không buông.
Chiếc đuôi cá của y dưới làn nước trông như tấm lụa mềm mại, nhưng sức mạnh của nó lại không thể xem thường.
Mãi đến khi Tông Khuyết nhắm mắt, cắn lên môi đối phương, người cá lập tức giật mình buông ra. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ ấm ức, chiếc đuôi cá quẫy nhẹ, nâng hắn lên khỏi mặt nước.
Bọt nước văng tung tóe. Hơi thở của Tông Khuyết nặng nề, hắn vén mái tóc ướt dính trên trán, nhìn người cá đang ôm hắn với vẻ vô tội trước mặt, nói: "Cảm ơn cậu."
"Ta cứu ngươi, có phải ngươi nên lấy thân báo đáp không?" Người cá trước mặt mỉm cười, dịu dàng mà xinh đẹp.
Thế nhưng, sóng biển Nguyệt Quỳnh chưa từng dâng cao như vậy, cũng không bao giờ chỉ nhắm về phía hắn mà tràn tới.
"Con người không yêu đương theo cách này." Tông Khuyết cảm nhận dòng nước dao động bên cạnh, chậm rãi nói.
Dù đã nổi lên mặt biển nhưng chỉ cần đối phương muốn, hắn có thể bị kéo xuống đáy biển bất cứ lúc nào. Ở trong biển, hắn hoàn toàn không có phần thắng.
“Yêu đương?” Đôi mắt Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Nếu chỉ vì ơn cứu mạng mà ở bên một người, đó là cảm kích, không phải tình yêu.” Tông Khuyết nói.
“Ở bên nhau là được rồi.” Đôi mắt Nguyệt khẽ sáng lên, nụ hôn ướt át dừng lại trên má Tông Khuyết, giọng điệu trầm xuống: “Đã lâu rồi ngươi không xuất hiện, ta có hơi giận đấy.”
Tông Khuyết hơi cụp mắt. Thì ra đây là lý do hắn bị kéo xuống biển.
Đạo lý của tộc người cá khác với loài người, người cá này còn nguy hiểm hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
“Cho tôi lên bờ trước đã.” Tông Khuyết thương lượng.
“Không được.” Cánh tay của Nguyệt siết chặt, khóe môi nở nụ cười. Lớp vảy mịn màng áp sát vào chiếc áo ướt sũng nước biển của Tông Khuyết, mang theo cảm giác lạnh lẽo của biển cả: “Ngươi vẫn luôn tránh ta. Nếu thả ngươi đi, ngươi sẽ chạy mất.”
“Vì sao cậu lại muốn gặp tôi?” Tông Khuyết nhìn người cá trước mặt, vẻ mặt hơi giống như đang làm nũng, ánh mắt hắn trầm xuống, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, khẽ hỏi.
Người cá này đã uy hiếp tới mạng sống của hắn.
Nhiệt độ ấm áp của con người chạm vào da, ánh nước trong mắt Nguyệt khẽ dao động, y nhẹ nhàng tiến sát thêm một chút, thân thiết nói: “Bởi vì ngươi rất đẹp, chỗ nào cũng đẹp.”
“Vậy nên cậu đang theo đuổi bạn đời?” Ngón tay Tông Khuyết hờ hững vuốt ve gáy y.
Phần lớn tư liệu về tộc người cá ở biển sâu đã không còn được lưu giữ, nhưng những món quà mỗi ngày cùng dáng vẻ mỗi giờ mỗi phút phô bày sắc đẹp của người cá trước mặt đã chứng minh một điều, tập tính theo đuổi bạn đời của người cá không khác mấy so với một số giống đực trong tự nhiên.
Người cá giống đực cũng có thể sinh sản, thế nên chúng chưa bao giờ bận tâm việc bạn đời mình theo đuổi là giống đực hay giống cái.
Cổ Nguyệt hơi nóng lên, đôi mắt xanh thẳm khẽ rung động, dường như trở nên sâu thẳm hơn, ánh mắt y rất trực tiếp, cũng rất nóng bỏng: “Tông Khuyết, ta thích ngươi.”
Tông Khuyết, tôi thích cậu.
Tông Khuyết, em thích anh.
Ngón tay Tông Khuyết khựng lại.
Những lời này hắn đã từng nghe qua, không chỉ một lần, cũng không chỉ từ một người.
Người cá trước mặt vô cùng xinh đẹp, mang một vẻ đẹp độc nhất vô nhị không giống với bất kỳ ai khác. Thế nhưng, đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời kia lại mang thần sắc gần như tương đồng với một người nào đó.
“Ngươi có nguyện ý cùng ta trở về biển sâu không?” Người cá trước mặt khẽ đong đưa đuôi cá, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc.
Người cá giống đực có thể sinh sản, nhưng điều đó không có nghĩa rằng bọn họ nhất
định là bên mang thai.
Tông Khuyết nắm lấy cánh tay y, phớt lờ ánh mắt tủi thân của đối phương, gỡ cánh tay bên hông mình ra rồi men theo sóng biển bơi lên bờ.
Bọt nước nhỏ xuống đất, gió biển thổi qua lớp quần áo ướt sũng khiến hắn cảm thấy hơi lạnh. Tông Khuyết ngoái đầu nhìn người cá trong làn nước, bình tĩnh nói: “Món quà cậu tặng chắc rơi xuống đáy biển rồi, giúp tôi vớt lên nhé, mai tôi quay lại lấy.”
“Được.” Đôi mắt Nguyệt chứa đấy ánh sáng, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi rồi “ùm” một tiếng, y lặn xuống mặt biển.
1314 cảm thấy kiểu này của ký chủ chắc phải gọi là hồng… không, lam nhan họa thủy.
Tông Khuyết mang toàn thân ướt sũng trở về nhưng không kinh động đến bất kỳ ai. Hắn tắm rửa, thay quần áo xong rồi vẫn như thường lệ vào phòng thí nghiệm.
Những thí nghiệm khô khan đã quá quen thuộc, hắn làm vô cùng thuận lợi, tất cả đều không có gì sai sót. Thế nhưng, khi đang làm được một nửa, hắn đột nhiên hỏi: [Thế giới căn nguyên có trường hợp xuyên qua mà không mang theo ký ức không?]
[Có, nếu là người yêu cùng nhau làm nhiệm vụ, sẽ có một bên bị phong tỏa ký ức.] 1314 đáp, sau đó thắc mắc: [Sao tự nhiên ký chủ lại hỏi chuyện này?]
[Trong tình huống đó, chẳng lẽ không lo bên bị phong tỏa ký ức sẽ yêu một người khác ư?] Tông Khuyết hỏi.
1314 lập tức trả lời nhanh chóng mà dứt khoát: [Không đâu, khi tiến vào thế giới cấp thấp, tơ hồng của hai người sẽ được buộc chặt vào nhau, bên nào cũng rất mạnh. Kẻ nào dám chia cắt thì chính bản thân người đó sẽ bị chia cắt trước.]
Trong giọng nó mang theo sự e dè sâu sắc.
Động tác trên tay Tông Khuyết khựng lại. Hắn và Lâm Hành đã chung sống cả một đời, tuy không thể nói là rung động theo nghĩa tình yêu nhưng vẫn có những xúc cảm về mặt sinh lý. Người đó, đối với hắn là một sự tồn tại đặc biệt.
Bởi vì đã ở bên nhau quá lâu, hắn hiểu rõ từng hành động, từng nét mặt, từng cử chỉ nhỏ nhất của đối phương.
Khoảnh khắc tương tự đó khiến hắn hoài nghi rằng mình đã bắt đầu có cảm giác nhớ nhung.
Nhưng thực ra không phải vậy.
Thời gian không ngừng trôi về phía trước, sẽ không để ai quay đầu lại.
Khoảnh khắc tương tự ấy không chỉ giống Lâm Hành mà còn giống một người khác nữa.
Liệu có phải là sự trùng hợp không?
Trùng hợp suốt ba thế giới thì cũng quá trùng hợp rồi.