Tiếng động bên ngoài vẫn không ngừng, Liễm Nguyệt cũng không ngủ, không ngừng trêu chọc con rắn nhỏ đang cuộn trên gối mềm, luôn thử thách giới hạn khi hắn muốn bỏ chạy. Nhưng dù y nói thế nào, nhóc con cũng không chịu biến lại thành người để y chơi đùa.
"Chủ nhân, Vu Quyết Vương tử xin gặp." Càn ở ngoài nói.
"Cho hắn vào." Liễm Nguyệt đứng dậy, ôm con rắn nhỏ trên gối vào tay áo, tay bị thương cũng rụt vào, nhìn người vén rèm trướng bước vào.
Toàn thân hắn ướt sũng vì nước mưa, trên người còn dính máu, rõ ràng là không ngừng nghỉ một khắc nào. So với việc y nằm trên giường cao gối êm, quả thực trông có vẻ vất vả.
"Vương tử vất vả rồi." Liễm Nguyệt nói.
"Đây là bổn phận của Quyết, không dám nói vất vả.Một trận mưa của Quốc sư mới là mấu chốt cho chiến thắng này." Vu Quyết hành lễ nói.
"Chẳng qua là nước đến chân mới nhảy, chỉ có thể cứu hỏa, còn xa mới có thể giải quyết được trận hạn hán lớn ở đây." Liễm Nguyệt thở dài, "Xe ngựa có bị hư hại không, có làm chậm hành trình không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT