Người trong phòng đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Tông Khuyết lướt ngón tay trên mặt đồng hồ. Đây là phần thưởng cho thành tích cuối kỳ vào mùa hè năm đó, nhưng e rằng tâm tư của thiếu niên còn bắt đầu trước cả thời điểm ấy.

Khi đó, hầu như toàn bộ suy nghĩ của hắn đều dồn vào chuyện điểm số và thi cử. Nếu lúc ấy cậu bày tỏ thì có lẽ bọn họ đã đường ai nấy đi ngay từ thời điểm đó.

Nhưng cậu đã kìm lại, giấu đi tâm tư của mình, nhẫn nhịn đến tận khi kỳ thi kết thúc.

“Em thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Lâm Hành đứng ở cửa gọi.

“Ừ.” Tông Khuyết đứng dậy đáp.

“Em cầm thẻ phòng rồi.” Lâm Hành vừa đổi giày vừa nói.

“Ừ.” Tông Khuyết chú ý đến động tác của cậu khi thu dọn đồ đạc.

Lâm Hành dùng dụng cụ hỗ trợ xỏ giày vào, chân đạp xuống đất hai cái, nhìn người bên cạnh đang cúi xuống thay giày mà bật cười: “Em nghi là dù em nói gì anh cũng sẽ đồng ý thôi.”

“Không đâu.” Tông Khuyết đứng thẳng dậy, bình thản đáp.

Lâm Hành lặng lẽ nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, rồi bất chợt cười một cái, vòng tay ôm lấy eo hắn, khẽ ngẩng đầu nói: “Vậy hôn một cái nhé.”

“Ừ.”

Nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống, Lâm Hành cảm thấy chẳng còn gì để mà không thỏa mãn nữa.

Việc thay đổi ảnh đại diện không phải là điều mà nhiều người để ý, cho dù là cùng một phong cách nhưng nếu không đặt hai bức ảnh cạnh nhau mà chỉ nhìn lướt qua sẽ chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Ngoại trừ một người.

Vương Dương: #Chụp màn hình #Chụp màn hình

Vương Dương: Anh Khuyết, cậu với Lâm Hành là sao đây? Sao avatar hai người trông cứ như ảnh đôi thế?

Vương Dương: Anh Khuyết à! Mau trả lời tin nhắn đi! Nghỉ rồi mà buổi tối cậu còn bận gì nữa vậy?

Điện thoại liên tục rung do tin nhắn không ngừng gửi tới. Tông Khuyết buông người trong lòng ra, đứng dậy cầm điện thoại nhắn lại hai chữ: Dậy rồi.

Thời gian hiển thị trên màn hình: 6 giờ sáng.

Vương Dương nhìn hai chữ trên màn hình điện thoại, chợt cảm thấy lông tơ dựng đứng: Anh Khuyết, anh không để chế độ im lặng à?

Tông Khuyết khẽ day trán. Nhà hàng cua kia làm cũng không tệ, Lâm Hành ăn rất ngon miệng nên bữa tối kéo dài lâu hơn bình thường, thành ra giờ ngủ cũng muộn hơn. Bị đánh thức lúc 6 giờ sáng quả thật chẳng dễ chịu gì.

“Ai vậy, sáng sớm mà làm ồn quá.” Người nằm trên giường vươn mình vài cái, mắt mở hờ, chớp chớp nhìn hắn rồi theo bản năng ngồi dậy, dựa vào lòng Tông Khuyết ngáp dài: “Em còn chưa ngủ đủ mà.”

“Lát nữa ngủ tiếp.” Tông Khuyết nói.

Người ở đầu bên kia điện thoại đã bắt đầu đập đầu xuống đất.

Vương Dương: Xin lỗi, tôi tưởng cậu cũng để im lặng như Lâm Hành chứ!

6 giờ sáng, cuộc sống về đêm của cậu ta mới đi được một nửa chặng đường mà thôi.

Không ngờ có người đi du lịch mà không thức khuya, sinh hoạt vẫn đều đặn, quả nhiên thế giới của học sinh giỏi chẳng giống người bình thường chút nào.

Lâm Hành dụi mắt, lim dim nhìn màn hình điện thoại của hắn: “Vương Dương nhắn gì đấy? Có chuyện gì à?”

“Chuyện ảnh đại diện.” Tông Khuyết đã quá quen với trạng thái ngái ngủ của cậu. Hắn nhìn tin nhắn vừa gửi tới, chậm rãi gõ chữ: Đúng như cậu nghĩ đấy.

Lâm Hành liếc nhìn tin nhắn hắn vừa gửi, nheo mắt cười một tiếng: “Anh nói thế này thì hôm nay cậu ta khỏi ngủ luôn.”

“Ừ.” Tông Khuyết tắt màn hình, chẳng buồn xem tin nhắn hồi đáp, ôm cậu nằm xuống: “Em ngủ tiếp đi.”

Người nhắm mắt kia sắc mặt chẳng có gì thay đổi, nhưng làm chuyện xấu mà vẫn nghiêm túc thế này, cứ thấy trong bụng như chứa đầy ý đồ đen tối vậy.

Lâm Hành ghé sát tai hắn: “Hôn cái nữa rồi ngủ tiếp.”

Tông Khuyết mở to mắt, nhìn thiếu niên trước mặt, ấn đầu cậu vào ngực mình: “Lâm Hành, chuyện gì cũng nên có chừng mực, phóng túng quá sẽ không tốt.”

Mặt Lâm Hành nóng bừng, khoảnh khắc ấy cậu cảm thấy mình như thể rất đói khát. Tuy rằng đúng là những ngày qua có cảm giác càng nếm càng nghiện, nhưng thanh niên trẻ tuổi, khí huyết sung mãn mới là sức khỏe dồi dào.

“Tông Khuyết, không phải là anh không được đấy chứ?” Lâm Hành ngẩng đầu, khẽ hỏi, rồi chạm phải ánh mắt đối phương.

Trong mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, chỉ vì xung quanh tối đen nên đôi mắt ấy dường như càng thêm thâm trầm khiến Lâm Hành trong thoáng chốc bỗng muốn trốn đi: “Xin lỗi.”

Mèo con có đáng yêu đến đâu thì vẫn là động vật ăn thịt.

“Ngủ đi.” Tông Khuyết nhắm mắt lại, nói.

Lâm Hành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, gác chân lên eo đối phương: “Như thế này ngủ mới thoải mái.”

“Ừm.”

Vài ngày sau, tin nhắn của Vương Dương liên tục gửi đến dồn dập, nhưng Tông Khuyết đã cài đặt không hiển thị thông báo, trực tiếp làm lơ mọi thứ.

Thái độ của đối phương cũng từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành mặc kệ.

Vương Dương: Thôi, tùy duyên vậy.

Mặc kệ trước mặt cậu ta thì bọn họ lấy danh nghĩa bạn bè mà tán gẫu chuyện yêu đương bao lâu, thế gian này thật không đáng tin. Chuyện của hai thằng con trai thì để bọn họ tự giải quyết đi.

Trong khi đó, Tông Khuyết và Lâm Hành đã đi chơi khắp nơi, chụp không ít ảnh, suốt mấy ngày liền đi du lịch. Dù bình thường Lâm Hành cũng vận động khá nhiều, nhưng đến cuối cùng cậu đã có chút mệt.

Chiếc cần câu dựng lên, hai người ngồi dưới tán ô nhìn mặt hồ phẳng lặng, gió mát thổi qua, bên cạnh còn một đĩa trái cây, cực kỳ thư thái.

“Ngày mai chúng ta phải về rồi.” Lâm Hành duỗi chân ra, cậu muốn thư giãn một chút sau khi đôi chân bị hành hạ suốt mấy ngày qua.

Chưa rời đi mà cậu đã có chút không nỡ.

Tông Khuyết duỗi người hai cái, nói: “Ừm, anh vừa hỏi rồi, đầu nguồn con suối này có cua đấy.”

Lâm Hành im lặng nhìn hắn: “Anh không thấy tiếc nuối gì à?”

“Chúng ta có thể quay lại nữa mà.” Tông Khuyết đáp.

Phong cảnh nước non phần lớn cần đến hàng ngàn vạn năm mới thay đổi, mà thế gian lại có vô số cảnh đẹp chưa từng đặt chân đến.

Lâm Hành cảm thấy hai người không nói cùng một chuyện, rồi chợt nghe Tông Khuyết hỏi: “Muốn đi bắt cua không?”

Lâm Hành nghĩ một lúc, thu chân về, đứng dậy: “Đi!”

So với ngồi đây buồn chán câu cá, đi bắt cua vẫn thú vị hơn.

Tiếng suối chảy róc rách, Lâm Hành xách theo một cái thùng, hứng khởi men theo dòng nước đi ngược lên trên. Dân cư nơi này khá thưa thớt, cả nguồn nước lẫn không khí đều vô cùng trong lành.

“Cua thường sẽ ở đâu nhỉ?” Lâm Hành ngồi xổm bên con suối tìm kiếm.

“Giữa các khe đá.” Tông Khuyết nhìn chỗ đá có bong bóng nhỏ nổi lên, lật lên thì một con cua to bằng đồng xu phóng ra nhanh như chớp.

“Cua kìa cua kìa! Mau bắt nó lại!” Lâm Hành nhìn tốc độ ấy mà tay chân luống cuống, con cua chạy nhanh như tên bắn lại bị Tông Khuyết một ngón tay đè lưng, rồi túm lấy.

Lâm Hành lại gần, nhìn con cua đang giương càng múa vuốt, định duỗi tay chạm vào thử, nhưng ngay khi thấy chiếc càng kia vung tới, cậu lập tức rụt tay về: “Anh không sợ bị nó kẹp hả?”

“Cầm chỗ này thì nó không kẹp được.” Tông Khuyết chỉ cho cậu xem, sau đó ném con cua vào thùng: “Gần đây chắc còn nữa.”

“Để em bắt.” Lâm Hành ước lượng cái thùng, rồi xỏ dép bước thẳng xuống suối, bắt đầu lật từng tảng đá tìm kiếm.

Núi rừng yên tĩnh, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang vọng giữa không gian: “Em bắt được một con rồi này! Cảm giác có vẻ nhỏ hơn con anh bắt được khi nãy.”

“Ừm.” Tông Khuyết đáp.

“Nơi này còn có ba con nữa! Ba con lận!”

“Nhóc con, còn muốn chạy hả!”

Lâm Hành đi dép lê nên hơi trơn, cậu dứt khoát cởi dép, để chân trần giẫm lên những viên đá cuội được dòng suối rửa sạch bóng.

Ánh mặt trời chiếu lên áo sơ mi trắng của thiếu niên, không còn vẻ ôn nhu trầm ổn thường ngày, mà lại toát lên sự tinh nghịch của một đứa trẻ. Trong mắt cậu là niềm vui thuần khiết nhất.

“Tông Khuyết, em bắt được một con cực kỳ to! Mau đến xem đi!” Đứng giữa dòng suối, thiếu niên giơ tay lên từ xa. Quả nhiên, trong tay cậu là một con cua to bằng bàn tay, đang giương nanh múa vuốt, giãy giụa tìm đường thoát nhưng không thể.

“Anh tới đây.” Tông Khuyết đứng dậy bước đến.

Mặt trời ngả về phía Tây, mấy con cua to trong thùng nước đung đưa theo từng nhịp bước. Lâm Hành xách thùng bằng một tay, tay còn lại ôm vai Tông Khuyết, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh…”

Cậu mải chơi đến quên cả thời gian. Nước suối lạnh quá, ngâm lâu nên chân cậu bị chuột rút, đến mức xuống núi cũng khó khăn. Hiện tại, chân cậu vẫn còn run lẩy bẩy.

“Không sao.” Tông Khuyết siết chặt tay ôm chân cậu hơn. Một tay anh cầm đôi dép lê mà Lâm Hành không thể mang nổi nữa.

Lâm Hành ôm chặt hắn hơn, cằm tựa lên vai hắn khẽ cười: “Cảm ơn anh.”

“Ừm.” Tông Khuyết đáp.

Bóng hai người dưới hoàng hôn dần chồng lên nhau như thể hòa thành một. Lâm Hành nghe thấy nhịp tim trầm ổn của hắn, bỗng dưng chẳng còn luyến tiếc nơi này nữa. Thứ cậu luyến tiếc không phải cảnh sắc nơi đây mà là người cùng cậu ở trong một khung cảnh ấy, nhưng dù đến đâu họ cũng sẽ mãi bên nhau mà thôi.

Sáng hôm sau, chuyến bay cất cánh, khép lại hành trình đến thành phố xinh đẹp và tràn đầy tình cảm này.

Người ta nói đi du lịch là để thư giãn tâm hồn, nhưng lúc trở về thì ngay cả Tông Khuyết cũng phải dành mấy ngày để nghỉ ngơi trước khi quay lại nhịp sống bình thường.

Mùa hè oi ả, trời nóng đến mức chẳng ai muốn ra đường. Ngay cả những người già sợ lạnh cũng không chịu nổi mà phải bật quạt suốt ngày.

Tông Khuyết ngồi trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng mới trả lời tin nhắn khi điện thoại rung lên.

Lâm Hành: Trưa nay em ăn bánh bao, nhưng thấy không ngon bằng bà nội hấp cho.

Tông Khuyết gõ chữ bằng một tay: Em có thể đến nhà anh.

Lâm Hành trả lời tin nhắn rất nhanh: Nóng quá, ra đường không nổi. Em chỉ ra ngoài lấy giúp mẹ một kiện hàng thôi mà mồ hôi đã chảy nhễ nhại rồi. #thở dài

Tông Khuyết trả lời: Đợi mặt trời lặn rồi đi.

Lâm Hành ngồi trên sô pha, cười nhẹ rồi gõ tiếp: Cảm ơn anh đã quan tâm.

Vừa gửi tin nhắn xong, bên phía Tông Khuyết đã hiển thị đang nhập: Không có gì.

Lâm Hành tưởng tượng dáng vẻ anh lúc nhắn tin, ngón tay nhẹ nhàng gõ tiếp: Khai giảng em định mua một cái laptop. Ban đầu em tính lắp một cái máy tính có hiệu năng tốt một chút, nhưng nghe nói học kỳ đầu năm nhất phải ở ký túc xá. Anh có muốn cùng em đến trung tâm máy tính xem thử không?

Tông Khuyết trầm ngâm một lúc rồi hỏi: Không phải em có rồi à?

Lâm Hành: Đó là máy của mẹ em. Bà hay dùng để xem phim, lấy đi không tiện nên đã bảo em tự mua một cái mới.

Tông Khuyết lướt nhẹ ngón tay trên màn hình, bấm gọi điện: “Alô? Khi nào em đi? Em muốn mua loại nào?”

Lâm Hành đột nhiên nhận được cuộc gọi của hắn, cậu đứng dậy từ trên sô pha đi vào phòng ngủ: “Sao đột nhiên gọi điện vậy? Em còn đang nghiên cứu. Nếu mua laptop thì ngân sách phải cao một chút.”

Cửa phòng ngủ đóng lại, mẹ Lâm thấy con trai tự dưng lánh đi gọi điện thì lắc đầu, vừa tua lại bộ phim truyền hình vừa thở dài: “Trẻ con.”

Gọi điện yêu đương mà còn phải xấu hổ tránh để người lớn nghe thấy.

Thật ra, muốn biết hai người có hợp nhau không thì chỉ cần đi du lịch cùng nhau là rõ ngay. Nhìn tình hình bây giờ thì vẫn còn ngọt ngào lắm, chắc chắn là hợp rồi.

“Nghiên cứu xong thì báo anh.” Tông Khuyết nói.

“Chưa nghiên cứu xong thì có thể hỏi ý kiến anh không?” Lâm Hành tựa vào cửa sổ, nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài, bật cười.

“Ừm.” Tông Khuyết nói: “Phải xem nhu cầu của em là gì đã.”

“Là anh.” Lâm Hành vô thức nghịch kéo rèm cửa, cười nói: “Tông Khuyết, em nhớ anh.”

“Khi nào em đi? Em muốn gặp ở đâu?” Tông Khuyết nhìn đồng hồ hỏi.

Tay Lâm Hành khựng lại, nói: “Em còn chưa nghiên cứu xong loại máy mà.”

“Chúng ta có thể hẹn hò.” Tông Khuyết hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Gà rán.” Lâm Hành cười nói: “Ăn xong rồi đi xem phim hả?”

“Em không thích à?” Tông Khuyết hỏi.

“Không có, tuy hơi rập khuôn nhưng em thích.” Lâm Hành nhìn thời gian rồi nói: “Bây giờ vẫn còn hơi nóng, chúng ta gặp nhau lúc năm giờ nhé.”

“Được.” Tông Khuyết nói xong rồi đặt điện thoại sang một bên, khi tiếp tục lật sách lại không thấy cuộc gọi kết thúc: “Còn có chuyện gì sao?”

“Không có…” Lâm Hành cảm thấy mình hơi dính người: “Anh đang làm gì vậy?”

“Đọc sách.” Tông Khuyết nói: “Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Lâm Hành xoắn xuýt trong lòng: “Em đang nghĩ xem nếu em luyện đàn thì có làm phiền anh hay không?”

“Không đâu.” Tông Khuyết nói.

“Vậy đừng cúp điện thoại được không?” Lâm Hành từng nghe về nấu cháo điện thoại tình yêu trong truyền thuyết. Lúc đó cậu vẫn thấy hơi khó hiểu, bây giờ lại cảm thấy hắn như đang ở ngay bên cạnh cậu khi không cúp điện thoại.

“Được.” Tông Khuyết đáp lại một tiếng.

“Nếu anh thấy ồn thì cứ chỉnh sang chế độ im lặng nhé.” Trong lòng Lâm Hành có chút niềm vui khó tả, cậu cầm điện thoại, mở cửa đi vào phòng đàn, đặt điện thoại trên giá để bản nhạc rồi mở nhạc phổ ra bắt đầu luyện tập.

Phòng đàn được cách âm, chẳng có âm thanh gì bị vọng ra ngoài. Mẹ Lâm lại nhấn nút ngừng chiếu phim truyền hình, nghĩ về dáng vẻ cố nén vui mừng khi nãy của con trai, cảm thấy bị bộ phim và con trai nhét cho gấp đôi lượng cơm chó.

Bà lấy điện thoại ra gọi: “Alo chồng ơi, hôm nay chừng nào anh về vậy?”

Khi Tông Khuyết đặt điện thoại xuống, hắn lấy tai nghe ra khỏi ngăn kéo, đeo lên một bên tai rồi tiếp tục đọc sách.

Tai nghe cách âm cũng khá tốt. Tiếng đàn uyển chuyển trầm bổng tương đối mỹ miều, chỉ là gần đây ít luyện tập nên nghe có vẻ chưa được thuần thục lắm.

Một bản nhạc được đàn lặp đi lặp lại, lần sau tốt hơn lần trước, rõ ràng là đã quen tay hơn.

Khi ánh nắng không còn quá chói chang, Tông Khuyết đã xem được vài trang sách, buổi diễn tấu bên kia cũng tuyên bố kết thúc.

Tiếng đóng nắp đàn vang lên, Tông Khuyết nghe thấy tiếng dò hỏi khẽ khàng nhưng mang theo chút mong đợi: “Anh vẫn còn ở đó chứ?”

“Còn.” Hắn cảm thấy tiếng đáp lại này sẽ khiến đối phương vui vẻ.

Quả nhiên tiếng bật cười của thiếu niên đã truyền tới: “Vất cả cho anh rồi, lát nữa em sẽ đi. Trung tâm thương mại Phong Thượng khá gần, chúng ta tới đó nhé, anh thấy sao?”

“Được.” Tông Khuyết cất cuốn sách, đứng dậy nói.

“Vậy em cúp máy trước đây, lát nữa gặp.” Lâm Hành nghe thấy tiếng ‘ừm’ quen thuộc ở bên kia, cậu cúp máy, thu dọn bản nhạc rồi rời khỏi phòng đàn, đi thẳng ra cửa: “Mẹ ơi, con đi chơi nhé.”

“Con nhớ mang theo chìa khóa.” Mẹ Lâm dặn dò mà chẳng hề ngẩng đầu lên.

Nhìn kiểu này là biết ngay cậu sắp đi hẹn hò, thanh niên đi ăn, đi dạo phố, xem phim, đi karaoke là tới tận khuya mới mò về.

Lâm Hành xỏ giày, nói: “Dạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play