Dù trở về quê hương, nhiều ký ức cũng chỉ còn là ký ức. Tương Nhạc lấy ra một cái lọ từ trong hành lý, đào một cái hố sâu bên bờ suối, rồi chôn nó vào trong.
Ngôi nhà cũ của họ chắc chắn sẽ bị phá dỡ trong thời gian tới, nhưng con suối này vẫn sẽ từ từ chảy. So với sự phồn hoa của thành phố lớn, có lẽ Đại Hắc sẽ thích non xanh nước biếc ở đây hơn.
Đống đất được lấp lại, Tương Nhạc đứng dậy hít sâu một hơi, ôm vai Tông Khuyết cười nói: "Đi thôi."
"Không xem nơi nào khác nữa sao?" Tông Khuyết hỏi.
"Muộn nữa thì không kịp thuyền, tối nay chúng ta chỉ có thể ở nhà ma thôi." Tương Nhạc nói: "Chúng ta đến thị trấn xem tiệm bánh của chú Vương còn mở không, anh nhớ cái đó lắm."
Cội nguồn của y ở đây, mỗi năm vẫn sẽ về đây cúng bái, nhưng nhà thì không còn ở đây nữa.
Bởi vì rất nhiều ký ức của y đều liên quan đến thiếu niên bên cạnh. Y sẽ nhìn hắn lớn lên, lập gia đình, biết đâu về già còn có thể cùng nhau ra ngoài phơi nắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play