"Em không hứng thú với trẻ con à?" Tương Nhạc nhìn vẻ mặt thờ ơ của thiếu niên hỏi.
"Em mới mười bốn." Tông Khuyết nói.
Tương Nhạc im lặng một lát rồi nói: "Khụ, vậy thì bây giờ nên tập trung vào việc học, đừng vội nghĩ đến chuyện kết hôn trong tương lai. Chẳng phải bây giờ người thành phố đều kết hôn muộn sao, chuyện này không vội, đừng để bị phân tâm."
Khuyết Bảo nhà họ lớn nhanh, mới mười bốn tuổi mà đã cao gần bằng y rồi, mắt thấy sắp vượt qua y. Thêm nữa, sắp lên đại học, tính tình lại trầm ổn, nhiều lúc Tương Nhạc rất khó coi hắn như một đứa trẻ để trò chuyện.
"Vâng." Tông Khuyết đáp.
Tàu hỏa khung khung tiến về phía trước, gió từ bên ngoài không ngừng thổi vào. Họ ở khoang giường nằm, không nhiều người, trong toa cũng không có mùi gì. Chỉ là khi gần đến giờ ăn, sẽ có người lấy ra lương khô tự mang theo, hoặc trứng, hoặc bánh nướng, hoặc bánh quẩy. Những thứ này đều không có mùi, nhưng không biết ai đã mở một gói mì ăn liền, mùi cay nồng lập tức bắt đầu lan tỏa, khiến không ít người ngoảnh đầu nhìn lại.
Tông Khuyết không phản ứng gì, gió từ cửa sổ đủ để xua tan mùi hương. Tương Nhạc thì quay đầu nhìn thử, người kia mang theo nồi cơm, không chỉ dùng nước nóng để ngâm mì mà còn bóc trứng cho vào, trông có vẻ ngon hơn cả cơm bán trên tàu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT