Văn Nhân Tiếu nắm tay Nghiêm Khiêm, tiễn hắn đến cửa nội cung, không ngừng dặn dò: “Khi vết thương chưa lành hẳn thì không được cưỡi ngựa, không được ăn đồ dầu mỡ, không được uống rượu…”
“Ta đều nghe theo nàng,” Nghiêm Khiêm lần lượt đồng ý một cách nghiêm túc. Hắn khẽ siết bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, quyến luyến không muốn buông, rồi nói: “Tiễn đến đây là được rồi.”
“Ta muốn đi gặp phụ hoàng,” Văn Nhân Tiếu cúi mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, giọng nói nhỏ đi vài phần, “Cũng tiện đường.”
Sắc mặt Nghiêm Khiêm khẽ thay đổi. Hắn dừng bước, sờ lên má Văn Nhân Tiếu: “Ta có việc quân cần bẩm báo bệ hạ, nàng hãy về trước đi.”
Văn Nhân Tiếu chẳng cần suy nghĩ cũng biết hắn đang toan tính điều gì. Đơn giản là hắn muốn một mình gánh chịu cơn thịnh nộ của phụ hoàng, đổi lại để phụ hoàng đối với nàng có thể hòa hoãn hơn một chút.
“Ta đi cùng chàng,” nàng cẩn thận ôm lấy eo Nghiêm Khiêm, giọng nói vừa như đang thưa chuyện với hắn, lại vừa như đang thì thầm với chính mình, “Ta nhất định sẽ bảo vệ chàng.”
Nghiêm Khiêm sững người một lúc lâu, rồi bỗng nhiên ôm chặt lấy Văn Nhân Tiếu, giọng run run vang lên bên tai nàng: “Ta không cần nàng bảo vệ. Nàng chỉ cần giống như các cô nương khác, không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần đợi ta đến cưới nàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT