Thời gian như ngừng lại ngay khoảnh khắc này. Vị đế vương anh minh thần võ, sát phạt quyết đoán bỗng ngây ra như phỗng. Một lúc lâu sau ông mới hoàn hồn, sắc mặt xanh mét nói: “Ngươi nói cái gì?”
Nghiêm Khiêm dường như không nghe ra sự tức giận và sát ý bị Sùng Nguyên Đế đè nén trong cổ họng, vẫn giữ tư thế quỳ mọp hèn mọn trên đất, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: “Thần ái mộ công chúa, cầu bệ hạ thành toàn.”
“Ngươi,” Sùng Nguyên Đế phắt một cái đứng dậy, vươn một tay chỉ vào Nghiêm Khiêm, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhất thời không biết nên nói gì.
Trong căn phòng cách một cánh cửa, Văn Nhân Tiếu dựa vào cửa rồi từ từ trượt xuống, ngồi xổm trên đất, bất giác đã lệ rơi đầy mặt.
Nàng không thể nào ngờ được, lời cầu hôn của Nghiêm Khiêm lại diễn ra trong hoàn cảnh như vậy, với một quyết tâm đánh cược tất cả, để nói ra lời ái mộ chọc giận phụ hoàng của nàng.
Bên kia, Sùng Nguyên Đế bước chân dài từ sau bàn làm việc đến trước mặt Nghiêm Khiêm, một chân hung hăng đá vào vai hắn, từ kẽ răng nghiến chặt nặn ra mấy chữ: “Si tâm vọng tưởng.”
Nghiêm Khiêm kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng đi một chút, trong mắt thế nhưng lại lộ ra một tia cười. Sùng Nguyên Đế nói hắn si tâm vọng tưởng, đó là bằng chứng trong lòng ông vẫn còn yêu thương công chúa. Mà phản ứng giận dữ của bệ hạ lúc này vốn đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn thậm chí đã tưởng tượng đến những tình huống tệ hơn và cách để vượt qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT