Văn Nhân Tiếu chẳng những không buông, ngược lại còn rúc sâu hơn vào lòng hắn, dụi dụi đầy lưu luyến: “Chàng thật tốt.”
Sắc mặt Nghiêm Khiêm thoáng đổi, hắn đặt chén mì xuống đất rồi dang tay ôm lấy nàng. Hắn quả thực mong nàng cảm động nhưng khi nàng thực sự cảm động, hắn lại thấy áy náy, như thể mình vừa lừa dối nàng.
“Được rồi,” Nghiêm Khiêm vỗ nhẹ lên lưng Văn Nhân Tiếu, khẽ tách nàng ra khỏi lòng mình, “Mau ăn đi kẻo nguội.”
“Được,” Văn Nhân Tiếu đỡ lấy chén mì, đặt lên đùi, một tay giữ chén, tay kia dùng đũa gắp từng sợi mì vàng óng. Ngồi ăn trên ngưỡng cửa bếp thế này, với nàng quả là một trải nghiệm lạ lẫm.
“Để nàng chịu thiệt rồi,” Nghiêm Khiêm nhìn bát mì có lẽ còn chẳng đủ gọi là đạm bạc, trong lòng chợt dâng lên sự hối hận muộn màng. Tài nấu nướng của hắn, hắn tự biết, chỉ tạm gọi là ăn được. Hắn thì sao cũng xong nhưng không nỡ để một tiểu công chúa như nàng phải ăn món này.
Văn Nhân Tiếu vội lắc đầu, nhìn bát mì, giọng quả quyết: “Ngon lắm mà.” Trong chén có thịt nạc thái mỏng và ít rau xanh, tuy đơn sơ nhưng cũng không đến nỗi sơ sài. Huống hồ, bát mì Nghiêm Khiêm tự tay nấu cho nàng, trong lòng nàng đã là mỹ vị tuyệt trần.
Nghiêm Khiêm ngồi xuống cạnh nàng, lặng im không nói. Gương mặt không mấy tuấn tú của hắn được ánh nến vàng vọt chiếu rọi, bất giác thêm vài phần ấm áp, đôi mắt đen láy long lanh lạ thường trong đêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT