"Tại sao vậy?" Văn Nhân Tiếu giật mình, đôi mắt hoa đào trong veo hiện lên vẻ nghi hoặc.
Sùng Nguyên Đế đưa tay day day thái dương, thầm thở dài. Tình thế hiện giờ, ông cũng như đang cưỡi trên lưng cọp, khó lòng xuống được. Chuyện Phúc Vương mưu phản, ông không muốn cho Văn Nhân Tiếu biết, e nàng hoảng sợ nhưng lại lo nàng hoàn toàn không hay biết gì, lỡ không đề phòng Khang Ninh mà chịu thiệt.
"Cứ nghe lời phụ hoàng là được," Sùng Nguyên Đế vươn cánh tay dài, xoa đầu Văn Nhân Tiếu, viện một lý do, "Con cũng biết quan hệ giữa phụ hoàng và Thái hậu không được tốt. Khang Ninh do Thái hậu nuôi lớn, tất nhiên sẽ không một lòng với con. Kể cả người nhà Phúc Vương thúc của con nữa, đều nên tránh xa một chút."
"Nhi thần hiểu rồi," Văn Nhân Tiếu gật đầu nửa hiểu nửa không nhưng vẫn nghiêm túc ghi nhớ. Người bằng hữu thường chơi thuở nhỏ nay phải xa cách, lòng nàng không khỏi có chút buồn bã nhưng Sùng Nguyên Đế là người nàng thân cận nhất, lời ông nói, nàng luôn tin tưởng nghe theo vô điều kiện.
"Ừ, ngoan lắm," Sùng Nguyên Đế dường như nhận ra tâm trạng nàng có chút chùng xuống, bèn chuyển sang chuyện khác để trò chuyện cùng nàng.
Hai cha con tôn quý nhất thiên hạ hàn huyên một hồi lâu trong không khí vô cùng hòa hợp, mãi cho đến khi có đại thần đến Ngự Thư Phòng cầu kiến vì việc công, Sùng Nguyên Đế mới lưu luyến để Văn Nhân Tiếu về phủ.
Ngồi trên xe ngựa trở về phủ công chúa, Văn Nhân Tiếu nhắm mắt trầm tư, nét mặt tĩnh lặng. Thân hình mảnh mai của nàng khuất dần trong bóng tối, không còn vẻ hoạt bát thường ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT