Nghiêm Khiêm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Văn Nhân Tiếu.
Vành tai nàng ửng hồng, khẽ rũ mi mắt dài cong vút khiến lòng hắn ngứa ngáy. Hắn chăm chăm nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng, rất muốn làm điều gì đó vượt quá giới hạn nhưng khi thấy nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng mình, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm, hắn thấy ý nghĩ của mình thật cầm thú. Thế là, hắn đành kiên quyết dằn xuống cơn sóng triều mãnh liệt trong lòng.
Hắn thậm chí không biết mình lại là một người trọng dục và thiếu kiềm chế như thế. Nàng vừa nói thích hắn, khiến hắn dù biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ mất đi nàng nhưng vẫn bất chấp tất cả mà đắm chìm vì nàng. Có lẽ, hắn đã sớm lún sâu rồi.
Văn Nhân Tiếu đưa tay giúp hắn xoa thuốc đều khắp vết thương. Nước thuốc trôi nhẹ nhàng thấm vào da, xua đi cơn ngứa đau quen thuộc chỗ vết thương. Tim Nghiêm Khiêm bỗng thắt lại, khẽ che mắt nàng: “Công chúa, đừng nhìn.”
Hắn không thường soi gương nhưng biết rõ vết sẹo đó xấu xí đến mức nào. Thế nhưng, công chúa trước mặt hắn chưa bao giờ lộ dù chỉ một chút chán ghét hay sợ hãi, khiến hắn gần như quên mất sự tồn tại của nó, quên mất mình không chỉ là một kẻ tàn phế, mà còn có một khuôn mặt không lành lặn.
“Làm gì vậy,” Văn Nhân Tiếu vẻ mặt khó hiểu, hất tay hắn ra, “Đã nhìn lâu như vậy rồi, sớm đã quen cả rồi.” Nàng đoán chừng Nghiêm Khiêm lại cảm thấy tự ti vì vết sẹo trên mặt, bèn cười dụi dụi vào lòng hắn, “Một chút cũng không xấu xí, hơn nữa chúng ta còn muốn ở bên nhau cả đời mà.”
Câu nói "cả đời" của nàng khiến hắn hơi giật mình, trong mắt dường như bùng lên một ngọn lửa nào đó nhưng ngay lập tức vụt tắt. Làm sao hắn nhẫn tâm để nàng phải đối diện với khuôn mặt đáng sợ của hắn cả đời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT