Văn Nhân Tiếu vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Nghiêm Khiêm, khẽ hít một hơi, khóe môi xinh đẹp cong lên.
Nàng ước gì thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này nhưng cũng mong thời gian trôi nhanh hơn, để hai năm sau nàng được đội mũ phượng khoác áo cưới gả cho hắn.
Nàng ngẩng đầu định nhìn mặt hắn nhưng lại phát hiện cằm hắn có một vết bầm tím. Không nén được đau lòng, nàng nhíu mày nói: "Văn Nhân Sóc thật đáng ghét."
Nghiêm Khiêm khẽ dụi cằm vào má nàng. Vẻ mặt đau lòng của nàng thế mà lại khiến hắn cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ. Trong đôi mắt đào hoa kia, chỉ chứa đựng hình bóng hắn.
"Ta không sao," Hắn buông vòng tay ôm nàng ra, cúi người để nàng nhìn rõ mặt. Quả thật, trên mặt hắn không có thêm vết thương nào mới.
Văn Nhân Tiếu nhìn kỹ vài lượt, bán tín bán nghi: "Thật sự?"
Trên mặt tuy không có thương tích nhưng có thể trên người hắn bị thương thì sao. Nàng nghĩ vậy, liền muốn kéo vạt áo hắn ra xem. Nghiêm Khiêm một tay giữ chặt nàng lại, bất đắc dĩ lại dở khóc dở cười: "Công chúa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT