Nhắc đến chuyện chính, Văn Nhân Tiếu có hơi căng thẳng. Nhớ lại những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, nàng cụp mắt, dè dặt cất giọng nhỏ nhẹ: 

“Nghiêm tướng quân lần này diệt địch vô số, xả thân cứu giá, lập được công lao hiển hách cho Đại Hạ. Phụ hoàng nhờ ta thay người mang thưởng đến…”

Nàng và phụ hoàng là quân, Nghiêm Khiêm là thần. Quân ban thưởng cho thần là lẽ đương nhiên nhưng khi nhìn Nghiêm Khiêm người đã mất một cánh tay vì cứu phụ hoàng, nàng lại thấy khó mở lời.

Nghiêm Khiêm cung kính đứng dậy, tay trái đặt lên ngực, cúi người về phía nàng: “Thần tạ ơn Hoàng thượng.”

Hắn chỉ còn một tay, đương nhiên không thể chắp tay hành lễ như trước. Dù thân hình vẫn cao lớn thẳng tắp nhưng không tránh khỏi có mấy phần đáng thương.

Nàng nhìn ống tay áo phải trống không của hắn, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng sự tàn khốc của chiến tranh, dường như có thể đồng cảm với nỗi đau đớn như thân thể bị xé nát ấy.

Nàng không kìm được sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe, khe khẽ khóc nấc lên, luôn miệng nói những lời như “Cảm ơn ngươi”, “Thật xin lỗi”.

Giọng Nghiêm Khiêm khàn đi: “Công chúa, đây là bổn phận của thần, người đừng khóc.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên chóp mũi ửng đỏ của nàng trong khoảnh khắc rồi vội dời đi, không dám nhìn nữa. Trong đôi mắt đen láy thoáng gợn lên chút xao động nhưng cũng biến mất rất nhanh.

Vị công chúa này quả nhiên lương thiện như lời đồn.

“Nghiệt tử, dám bất kính với công chúa, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!”

Đó là phu thê Uy Viễn Hầu vội vàng chạy tới.

Uy Viễn Hầu thấy công chúa tôn quý này khóc thương tâm như vậy, sợ đến suýt hồn bay phách lạc.

Uy Viễn Hầu phu nhân thấy vậy hơi sững người nhưng lập tức phản ứng nhanh chóng, quỳ xuống trước mặt công chúa, ra dáng một mẫu thân tốt hết lòng lo lắng cho nhi tử: “Thần phụ thay mặt Thế tử nhận tội với Công chúa, Thế tử không hề cố ý mạo phạm… bất kính với Công chúa đâu.”

Sắc mặt Nghiêm Khiêm hơi tái đi, khoé mắt lộ ra tia chán ghét và tức giận.

Văn Nhân Tiếu nhíu mày, ngừng khóc, đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhìn về phía Uy Viễn Hầu phu nhân đang quỳ trên đất. Đôi phu thê này, chẳng lẽ có vấn đề về đầu óc sao?

“Nếu Uy Viễn Hầu phu nhân đã cảm thấy như vậy thì cứ quỳ tiếp đi.”

Giọng nàng vì vừa khóc xong nên vẫn còn hơi run rẩy như thỏ con nhưng lời nói ra lại chẳng hề hiền lành chút nào.

“Công chúa…” Uy Viễn Hầu phu nhân cầu cứu nhìn sang Hầu gia, dáng vẻ như chịu đựng nỗi oan lớn.

Uy Viễn Hầu ngượng ngùng dời mắt đi, cuối cùng không dám đắc tội công chúa vào lúc này.

“Mẫu thân ta thân thể yếu đuối, xin Công chúa khai ân, tha cho bà lần này.”

Một thiếu niên anh tuấn không nhịn được, bước ra từ đám người đi theo phu thê Uy Viễn Hầu, quỳ xuống trước mặt nàng.

Văn Nhân Tiếu lau nước mắt, ngước mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi là ai?”

Thiếu niên lén ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hoa đào của công chúa, bất giác ngẩn người.

Trên đời lại có thiếu nữ xinh đẹp đến thế.

Nghiêm Khiêm nhìn ánh mắt si mê không hề che giấu của hắn ta, nắm chặt tay thành quyền, đè nén ý nghĩ thôi thúc muốn bóp chết hắn.

Thiếu niên hoàn hồn, cung kính đáp: “Thần là Nhị công tử Nghiêm Húc của Hầu phủ, bái kiến Công chúa.”

Văn Nhân Tiếu nghĩ ngợi, đôi môi đỏ mọng mềm mại lại thốt ra lời lẽ sắc bén: “Chẳng có công danh, cũng không chức tước, lấy tư cách gì tự xưng ‘thần’?”

Nghiêm Húc sững sờ, mặt hơi tái đi. Không ngờ vị công chúa đẹp tựa tiên nữ cửu thiên trong mắt hắn lại khiến hắn khó xử như vậy. Hắn từ nhỏ đã được phụ mẫu thiên vị, trong lòng luôn cho rằng mình chẳng kém huynh trưởng chút nào, thậm chí vì lời hứa của mẫu thân mà ngấm ngầm tự coi mình là Thế tử Hầu phủ.

“Là thảo dân lỡ lời, xin Công chúa thứ tội.”

Văn Nhân Tiếu liếc hắn một cái, không bảo hắn đứng dậy, hắn đành tiếp tục quỳ, lúng túng đến đỏ mặt.

Nàng lại chuyển ánh mắt sang Nghiêm Khiêm, giọng buồn bã nói: “Còn có ngươi nữa.”

Nghiêm Khiêm thầm “A” một tiếng, chuẩn bị tinh thần bị giận cá chém thớt.

“Trở lại giường nằm đi.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu.

“Mau lên đi, bản công chúa đã mời y sư giỏi nhất đến chữa thương cho tướng quân.”

Văn Nhân Tiếu nói xong, quay đầu gọi: “Mẫn đại sư”.

Mọi người có mặt đều hơi chấn động. Người đời đều biết Mẫn gia là thế gia y thuật, gia chủ đương thời được mệnh danh là “Thánh thủ hồi xuân”, ngàn vàng khó mời khám một lần, vạn vàng khó xin một đơn thuốc. 

“Mẫn đại sư” này chẳng lẽ là…

Xem ra đây cũng là người Hoàng thượng tốn nhiều tâm sức mời về vì công chúa. Mọi người bất giác lại có nhận thức mới về mức độ được sủng ái của Hoàng thượng với vị công chúa này.

Nghiêm Khiêm bất đắc dĩ dựa vào giường, nét mặt lạnh như băng.

Bên kia, Văn Nhân Tiếu hai tay nâng chén trà, không nói lời nào, đôi mày nhíu lại khiến người khác không đoán được nàng đang nghĩ gì.

Mẫn đại sư xem qua loa mạch cho Nghiêm Khiêm, kiểm tra vết thương, rồi đến nói nhỏ vài câu với công chúa, sau đó lại quay về bên giường tiếp tục chẩn trị.

Những đốt ngón tay mảnh khảnh của Văn Nhân Tiếu hơi trắng ra, nàng ném mạnh chén trà xuống chân Uy Viễn Hầu, quát: “Bản cung không ngờ phủ Uy Viễn Hầu các ngươi nghèo đến mức tiền mời đại phu cũng không có! Nghiêm tướng quân là ân nhân cứu mạng của phụ hoàng, cũng là ân nhân của bản cung, vậy mà lại bị các ngươi đối xử hà khắc như thế! Để chậm trễ việc chữa trị, khiến vết thương nặng thêm, giờ còn bắt đầu phát sốt, các ngươi đáng tội gì!”

Uy Viễn Hầu sợ đến mức “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, lắp bắp không biết phản bác thế nào.

Ông ta quả thực chưa từng quan tâm đến nhi tử này chút nào.

Mặt Uy Viễn Hầu phu nhân tức khắc trắng bệch. Bà ta tuyệt đối không thể mang cái danh hà khắc với Thế tử, dù bà ta đúng là đã làm vậy nhưng không thể để người đời biết được.

Bà ta đành quỳ trên đất biện bạch: “Xin Công chúa minh xét, ngày thường Thế tử bị thương đều đến quân doanh để quân y chữa trị. Hôm nay người đột ngột về phủ, thần phụ thật sự không biết Thế tử chưa được chữa trị.”

Văn Nhân Tiếu giơ tay ném vỡ thêm một cái cốc nữa, gương mặt diễm lệ tràn đầy tức giận, mang theo uy nghiêm đặc trưng của công chúa hoàng gia: “Nghiêm tướng quân lần này bị thương nặng như vậy, các ngươi chẳng những không hề quan tâm mà còn tìm mọi cách nguỵ biện, thật uổng công làm phụ mẫu.”

Phu thê Uy Viễn Hầu run sợ trong lòng, đành phải cùng nhau xin tha.

Tình hình trong phòng lúc này lại giống như Nghiêm Khiêm đang nằm trên giường, còn phụ mẫu và đệ đệ hắn thì quỳ lạy dưới đất.

Bị giày vò một hồi như vậy, ai nghe cũng phải cười nhạo, còn Nghiêm Khiêm thì cảm thấy uất nghẹn.

Những kẻ bắt nạt ân nhân của nàng, nàng sẽ không bỏ qua một ai.

Cảm nhận được một ánh mắt hỗn loạn sợ hãi, ghen ghét và hận thù, Văn Nhân Tiếu lạnh lùng thầm cười nhạo. Nàng đột ngột nhìn về phía vị tiểu thư Hầu phủ kia, đối phương vội vàng hoảng hốt thu lại ánh mắt.

Thật không đáng để nàng ra tay xử lý.

Nghiêm Khiêm nằm trên giường nhận chẩn trị, nghe từng lời nói có vẻ ngây thơ của tiểu cô nương, trong lòng lại cảm thấy một tia ấm áp đã lâu không có.

Vị tiểu công chúa lương thiện này vì báo ân mà lại nguyện làm đến mức này, không tiếc mang tiếng đanh đá.

Đáng tiếc hắn đã là kẻ tàn phế, không thể cống hiến cho phụ hoàng nàng, cho đất nước được nữa, thật không đáng để nàng làm vậy.

Uy Viễn Hầu phu nhân ngoan ngoãn cúi đầu, che giấu vẻ mặt trong mắt. Tiểu công chúa này thật là ngây thơ đến mức hơi ngốc, làm mất mặt Hầu phủ như vậy, đợi nàng đi rồi nhất định sẽ trút giận lên Nghiêm Khiêm.

Nghiêm Khiêm giờ thân thể yếu ớt, võ công mất hết, chính là một kẻ vô dụng, chẳng phải mặc bà ta hành hạ sao?

Trên dưới Hầu phủ đều nằm trong tay bà ta, chuyện ăn mặc, chi phí mời đại phu, muốn cắt xén chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Văn Nhân Tiếu liếc bà ta một cái đầy ẩn ý, rồi chậm rãi rút một cuộn thánh chỉ từ trong tay áo ra.

Mọi người trong Hầu phủ sợ đến nín thở. Nàng cũng không vội, đi đến gần mép giường, những ngón tay thon dài như rễ hành nhẹ nhàng mở thánh chỉ, cất cao giọng đọc.

“Phiêu Kỵ tướng quân Nghiêm Khiêm nghe chỉ.”

Nàng thấy Nghiêm Khiêm lại định gắng gượng quỳ xuống, liền đưa tay ra hiệu ngăn lại: “Không cần cử động.”

Nghiêm Khiêm nhíu mày: “Không thể được.”

Văn Nhân Tiếu cong mắt cười với hắn: “Bản công chúa nói được là được. Nghiêm Khiêm cứ nằm yên nghe chỉ ——”

Nụ cười rạng rỡ đáng yêu của nàng làm hắn loá mắt, thế mà thật sự quên cả kiên trì, ngơ ngẩn không động đậy.

Nằm trên giường nghe chỉ, chuyện hoang đường như vậy, sợ rằng từ xưa đến nay hắn là người đầu tiên.

“… Dũng mãnh thiện chiến, lòng son dạ sắt,” Văn Nhân Tiếu đọc xong một tràng lời khen dài do Sùng Nguyên Đế viết, tiện thể thêm vào tất cả những lời tán dương mà mình có thể nghĩ ra, đọc một hơi suýt chút nữa thì nghẹt thở.

Nàng nghịch ngợm nháy mắt với hắn nhưng hắn lại không dám nhìn nàng.

Những lời khen sáo rỗng đó được đọc ra từ miệng nàng, hắn lại có ảo giác rằng tiểu cô nương này thật sự sùng bái hắn như một anh hùng.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, mắt hắn tràn đầy vẻ tự giễu.

Hắn biết đó không phải là mình.

Hắn chỉ là một kẻ tàn phế có khuôn mặt đáng sợ như Tu La.

Văn Nhân Tiếu ngẩn ra, không biết vì sao hắn đột nhiên không vui, chỉ nghĩ là do vết thương đau nên tâm trạng không tốt.

Nàng đọc tiếp: “Đặc biệt phong làm Nhất phẩm Trấn Viễn Hầu, hưởng đãi ngộ bậc Quốc công ——”

Lời này vừa thốt ra, cả phòng im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play