Tôi vừa mới mừng rỡ đã lại thất vọng:

- 10 nghìn tệ hình như không đủ đâu đại ca. Tôi còn phải mua quần áo, đồ make up, nộp tiền nhà, tiền điện nước, nhất thời nổi hứng còn phải đi club gặp người mẫu nam.

- ?

Lục Nhượng cười lạnh trong điện thoại:

- Lúc lương tháng ba nghìn tệ của cô cũng tiêu vào những thứ này?

Tôi ấm ức, chữ nào cũng là nước mắt:

- Tôi đã hèn nhát như vậy rồi chẳng lẽ không xứng đáng có chút niềm vui sao?

- Tôi cũng đâu bảo cô không xứng, đừng khóc nữa!

Giọng nói của đại ca cũng nghẹn ngào theo.

Tôi lau nước mắt.

- Đại ca, tôi không cố ý già mồm cãi láo đâu, cũng không có ý bảo anh một tháng phải cho tôi 100 nghìn tệ, nhưng mà muốn cho anh tốt thì tôi phải vui vẻ, tuyến vú của anh cũng mạnh khỏe, anh khoẻ mạnh thì ngày anh thống nhất hai giới hắc bạch không còn xa.

Cho nên tôi thật sự không có ý muốn bảo anh cho tôi 100 nghìn tệ một tháng đâu.

Hơi thở của Lục Nhượng hình như cũng bắt đầu hơi run rẩy.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bị tức chết rồi.

Anh ấy miễn cưỡng bình tình.

- Thế thì tôi còn phải cảm ơn cô đúng không? Được rồi, một tháng 100 nghìn tệ, cô đi theo tôi, cũng bớt để tôi phải lo lắng nào cô cũng tác yêu.

Tôi lại lần nữa ngượng ngùng, còn định nói mấy câu tục tĩu gì đó.

Nhưng Lục Nhượng lại dùng giọng điệu khóc nức nở nhưng lạnh lùng nói một câu:

- Câm miệng, đừng ép tôi phải giết cô.

- Ò.

Anh ấy còn nấc một cái...

Tôi lập tức tỏ ra 100 nghìn tệ cũng đủ rồi.

Chủ yếu là biết thức thời.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play