Dạo này công việc rất bận bịu, ăn uống thất thường.
Mông của tôi cứ như bị xi măng bít kín, tắc tận ba ngày.
Khó khăn lắm mới hơi có cảm giác, tôi vội vàng lấy một gói giấy chạy vào nhà vệ sinh.
Đang ngồi trên bồn cầu dùng sức khiến cả mặt đỏ tía tai, mồ hôi tuôn như mưa, ngay lúc sắp tòi ra rồi bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Tôi chợt run rẩy. Vãi đạn, lại thất bại nữa rồi.
Tôi sức cùng lực kiệt mà cẩn thận nghe cuộc gọi như đòi mạng này, giọng điệu nịnh nọt:
- Có việc gì không đại ca?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói như rơi vào trong hố băng, cắn răng nói:
- Cô lại làm cái gì vậy?
- Đi... Đi vệ sinh thôi.
- Cô đi vệ sinh thôi mà ngồi những hai tiếng?! Mông của ông đây sắp nứt ra luôn rồi, cảm giác trải nghiệm khó tả có một không hai!
Mặc dù lời nói vô lý nhưng lại rất thuyết phục nhưng lời này lại hơi thô tục quá rồi đấy.
Tôi lúng túng giải thích:
- Đại ca à cũng đâu phải anh không cảm nhận được dạo này tôi bị táo bón chứ.
"..."
Đầu dây bên kia hít sâu một hơi.
- Tôi bảo đàn em đưa thuốc xổ cho cô rồi đấy, mười giờ tối nay cô hẵng uống.
- Ok đại ca, mười giờ tôi uống.
- Đừng có canh lúc ông đây đi đàm phán với băng đảng bên cạnh rồi cô uống thuốc xong đi bắn pháo bông đấy.
Tôi vội vàng đảm bảo:
- Anh yên tâm, chắc chắn sẽ nghe theo chỉ đạo của anh để hoàn thành nhiệm vụ.
Đại ca hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi mà cất điện thoại đi, ngồi trên bồn cầu thở dài không ngừng.
Haizz...
Đúng là tạo nghiệp mà.
Ai có thể ngờ được, một nô lệ tư bản hèn nhát như tôi không biết làm sao bỗng nhiên lại có thể có chung cảm xúc cơ thể đại ca xã hội đen Lục Nhượng chứ.