- Tôi mời người ta?

Gã sếp vỗ vai tôi.

- Đúng vậy, còn về chi phí đại sức thương hiệu, cô hỏi cô ấy xem mười nghìn tệ được không?

- giá hữu nghị 8000 tệ càng tốt.

"???"

Đầu tôi toàn là dấu hỏi chấm.

- Sếp à, em không làm được.

Mặt gã sếp hơi căng ra:

- Không làm được là do năng lực của cô không được! Công ty trả lương cho cô, đóng hai loại bảo hiểm cho cô, ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không làm được? Không mời được ngôi sao thì trừ sạch lương tháng này của cô, cắt hết phúc lợi.

- Người trẻ tuổi ấy à, suốt ngày tham vọng cao hơn thực lực, hồi tôi bằng tuổi cô...

Gã bla blo giảng một hồi.

Giọng bố sắp xoắn DNA của gã lại thành một rồi.

Tôi rất tức giận nhưng không dám phản kháng.

Thế là giữa ấm ức và tức giận bèn chọn ấm ức mà tức giận.

Gã sếp mắng xong một trận rồi thong thả đi mất.

Các đồng nghiệp an ủi tôi mấy câu rồi cũng đi ăn cơm.

Chỉ còn lại mình tôi ngồi trong góc im lặng lau nước mắt, càng nghĩ càng ấm ức, nước mũi sắp không chịu nổi mà nổ rồi.

Thứ sếp chó má gì không biết!

Quả thực chính là cây đại thụ trong giới simp chúa hiện nay, trụ cột trong Joker, linh vật trong McDonald's, tên hề trong Gotham, số to nhất trong poker, có tên trong danh sách đen của chủ trọ, con lớn đầu đàn trong đám thiểu năng.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t ( truyện trên app t.y.t )

Khi tôi đang điên cuồng đấu tranh với gã sếp tiểu nhân điện thoại vang lên.

Lại là Lục Nhượng.

Tôi uể oải nghe máy, đầu dây bên kia bất ngờ tuôn một tràng mắng chửi thậm tệ.

- Tống Ôn Noãn! Cô lại khóc cái gì nữa! Vừa nãy tôi đang định rút súng, cô đột nhiên khóc làm tôi suýt nữa không cầm chắc súng!

Tôi nghẹn ngào:

- Xin lỗi đại ca, tôi không cố ý, vừa nãy tôi bị sếp mắng.

Lục Nhượng ngừng lại.

Giọng điệu hơi dịu lại một chút. 

- Thế cô mắng lại đi, cho gã một bạt tai, khóc cái gì?

- Tôi không dám, hu hu hu...

- Không dám cái gì chứ, xã hội văn minh rồi cô cứng rắn lên cho ông đây nhờ, tôi xin cô đấy, đừng hèn nhát như vậy được không? Tuyến vú của tôi cũng là tuyến vú mà, đừng có chưa giải quyết xong chuyện có chung cảm xúc thì tôi đã chẩn đoán ra bị ung thư vú trước đấy. 

- Nhưng mà chửi gã xong thì tôi không thể giữ lại được công việc ngon nghẻ này nữa, gã thù dai lắm.

Tôi lau nước mắt nói.

Lục Nhượng hừ lạnh:

- Tốt cỡ nào cơ, có thể khiến cô cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa?

Tôi ưỡn ngực kiêu ngạo.

- Lương tháng ba nghìn tệ với hai loại bảo hiểm nữa.

"..."

Dường như Lục Nhượng đang nhẫn nhịn điều gì đó nhưng anh ấy không nhịn nổi.

Anh ấy cắn răng, nghiến răng ra lệnh cho tôi.

- Bỏ quách cái việc rách nát này đi, khỏi phải làm nữa, ông đây đóng cho cô năm loại bảo hiểm, một quỹ nhà ở!

- Không, tám loại bảo hiểm, ba quỹ nhà ở!

- Ngoài ra mỗi tháng thêm 10 nghìn tệ làm sinh hoạt phí.

Tôi chỉ xin cô đừng có hèn nhát như vậy nữa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play