Edit: Phụng Miên. 

Bạch Du sớm đã nghi ngờ Từ Tử Phàm, nhưng vì vội vàng muốn thoát thân nên không nghĩ nhiều để hỏi. Ai ngờ cuộc đối thoại đêm hôm trước lại bị ghi âm! Kiều Tử Hân đã nghe được đoạn ghi âm thì làm sao có thể giúp cô ta nữa? Bọn họ căn bản chính là đến để xem cô ta làm trò cười!

Kiều Tử Hân nhìn chằm chằm cô ta, không cam lòng hỏi: “Bạch Du? Rốt cuộc vì cái gì?”

Bạch Du nắm chặt tay tựa lưng vào ghế, hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt Kiều Tử Hân: “Được, cậu muốn biết, tôi sẽ nói rõ ràng cho cậu.”

“Kiều Tử Hân, từ nhỏ cậu đã sống không bằng tôi, tôi mặc quần áo mới thì cậu chỉ có thể nhặt quần áo thừa của họ hàng mặc; tôi kết bạn tốt thì cậu chỉ có thể ngồi xổm ở cửa một mình chơi; tôi tham gia biểu diễn ở trường thì cậu chỉ có thể ngồi dưới nhìn với vẻ ngưỡng mộ, ghen tị; tôi thi đứng top ba của lớp thì cậu chỉ có thể thi đội sổ. Cậu trừ cái mặt xinh đẹp ra thì có điểm nào hơn tôi chứ? Hả? Nhưng cố tình, cậu tốt nghiệp cấp ba đã đóng phim điện ảnh, 18 tuổi đã thành ảnh hậu, tùy tiện chụp một cái quảng cáo cũng có thể kiếm mười mấy vạn, còn tôi thì sao? Tôi cực khổ học xong đại học trọng điểm, lại chỉ có thể tìm công việc lương tháng một vạn! Dựa vào cái gì?!” Bạch Du mặt mũi vặn vẹo, oán hận trừng mắt nhìn Kiều Tử Hân.

Ngón tay Kiều Tử Hân đặt dưới bàn khẽ cuộn lại, trên mặt không chút biểu cảm: “Bởi vì tôi sống tốt hơn cậu, nên trong lòng cậu không cân bằng? Bạch Du, cậu đừng quên, khi cậu ngại công việc vất vả, là tôi đã mời cậu làm trợ lý cho tôi, lương tháng năm vạn tệ, còn có quần áo, trang sức, túi xách làm phúc lợi. Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nhận lương mà không làm việc, tôi đã nói gì sao? Tôi không có nửa điểm nào có lỗi với cậu cả.”

“A.” Bạch Du cười lạnh một tiếng, “Cậu đắc ý lắm đúng không? Người hàng xóm luôn áp đảo cậu lại bị cậu giẫm dưới chân, còn phải nhận bố thí của cậu, cậu chắc chắn mỗi lần cho tôi đồ đều lén cười trong lòng đúng không? Cười tôi học đại học tốt như vậy mà còn phải làm chó săn cho cái đứa cấp ba như cậu, cười tôi không cần tôn nghiêm kiếm còn không bằng số lẻ của cậu! Cậu nếu thật sự muốn giúp tôi sao không đưa tôi đi đóng phim? Cậu đóng phim một lần kiếm bao nhiêu tiền? Dùng năm vạn tệ để tống khứ tôi sao? Cậu căn bản không muốn tôi nổi bật! Cậu đối xử với tôi như vậy, dựa vào đâu mà muốn tôi đối xử tốt với cậu?”

Kiều Tử Hân bàng hoàng một chút, người phụ nữ nanh nọc trước mắt quá xa lạ, dường như những ký ức chung sống mấy năm nay đều là giả, cô chưa từng hiểu biết cô ta. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải không thể hiểu được. Bạch Du kiêu ngạo quen rồi, ở thị trấn nhỏ sống thực sự ưu việt hơn người khác, đến thành phố lớn mới phát hiện mình chẳng là gì cả, còn bị người hàng xóm không để vào mắt nghiền ép, cô ta biến thành như ngày hôm nay, xét cho cùng vẫn là do ghen tị mà ra đi!

Kiều Tử Hân bỗng nhiên cảm thấy chán nản vô vị, và cuối cùng cũng hiểu tại sao những người vốn dĩ không thích chơi với cô lại nhiệt tình như vậy khi gặp lại cô ở Yên Kinh. Cô cứ tưởng là tha hương ngộ cố tri (gặp lại người quen nơi đất khách), hóa ra căn bản là Bạch Du cố ý tiếp cận, muốn vớt vát thứ gì đó từ cô. Cô nhàn nhạt nói: “Mặc kệ cậu tin hay không, tôi đã từng giới thiệu cậu với đạo diễn rồi, là đạo diễn không muốn dùng cậu. Chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi, cậu nói cho tôi biết, là ai bảo cậu hãm hại tôi.”

Bạch Du liếc nhìn cô một cái, ánh mắt tràn đầy sự hả hê: “Là Liễu Khiết đó, cậu đường đường chính chính quen bạn trai, lại bị con nhỏ đó mắng thành tiểu tam, những tin xấu về cậu đều là do cô ta làm ra, ha, không ngờ tới đúng không? Một tiểu hoa mới nổi lại có thể khiến cậu ra nông nỗi này, cậu đoán có bao nhiêu người đang ở phía sau ném đá giếng? Chậc chậc chậc, cậu nói nhân phẩm của cậu tệ đến mức nào chứ? Giống như hồi nhỏ vậy, chẳng có một người bạn chân thành nào, nếu không phải cái gương mặt này của cậu, cậu có thể có mấy năm huy hoàng này sao? Nhìn xem, vừa gặp chuyện là lộ nguyên hình ngay đúng không? Cậu chẳng còn gì cả, còn không bằng tôi!”

Kiều Tử Hân đã nhận được câu trả lời mình muốn, không muốn nhìn thấy cái mặt đáng ghét đó nữa. Cô lấy kính râm đeo lên, như thể vẽ ra một giới hạn với mọi người, vẽ ra một khoảng cách an toàn, đứng dậy nói với Từ Tử Phàm: “Chúng ta đi thôi.”

Từ Tử Phàm đáp lời, kéo cửa ra cùng cô đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ đứng phía sau Kiều Tử Hân làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.

Sắc mặt Bạch Du trở nên rất khó coi, đứng phắt dậy kêu lên: “Đứng lại! Các người còn chưa nói rõ ràng, tối qua rốt cuộc là sao? Có phải các người báo cảnh sát tố cáo tôi không? Kiều Tử Hân cậu tìm cái thằng đàn ông hoang dã nào vậy? Nói vô tội như vậy chẳng phải cũng là cấu kết với hắn ta để hãm hại tôi sao? Cậu có mặt mũi gì mà chất vấn tôi?”

Từ Tử Phàm không để ý, trực tiếp kéo Kiều Tử Hân đi thẳng. Bạch Du muốn đuổi theo, nhưng bị cảnh sát ngăn lại, chỉ có thể hướng về phía bóng dáng họ mà la hét, nhưng hai người vẫn không hề đáp lại, khiến cô ta trông giống như một tên hề nhảy nhót!

Sự sỉ nhục lớn nhất không gì hơn việc bị người khác làm ngơ, như thể cô ta chưa bao giờ có tư cách đứng ngang hàng với Kiều Tử Hân, cho nên dù bị phản bội, Kiều Tử Hân vẫn có thể nhẹ nhàng rời đi, coi như không quen biết cô ta.

Giờ khắc này, sự không cam lòng trong lòng Bạch Du đạt đến đỉnh điểm, cô ta phẫn nộ đẩy cảnh sát, muốn đuổi theo xem mặt Kiều Tử Hân. Cô ta không tin Kiều Tử Hân lại thờ ơ đến vậy. Rõ ràng bị mọi người phản bội, rõ ràng đã tay trắng, sao có thể bình tĩnh đến thế?

Cảnh sát ghì cô ta xuống đất, cô ta đột nhiên tinh thần tan rã, cả người run rẩy. Cơn nghiện thuốc phiện tái phát!

Kiều Tử Hân nghe thấy tiếng bước chân phía sau dừng lại một chút. Từ Tử Phàm cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi, cô ta tự làm tự chịu.”

Kiều Tử Hân gật đầu, lại đi tìm cảnh sát. Hiện tại rất nhiều báo chí đưa tin ám chỉ cô, nói cô cùng Bạch Du cùng nhau sử dụng chất cấm. Chuyện này khiến công chúng rất phản cảm, cô đang bị toàn mạng bôi đen, gần như không cần bằng chứng xác thực cũng sẽ bị kết tội, cho nên cô chủ động xin được kiểm nghiệm. Kết quả đương nhiên là mọi thứ bình thường, không có dấu hiệu sử dụng chất cấm.

Kiều Tử Hân thỉnh cầu cảnh sát khi công bố tội danh của Bạch Du có thể tiện thể minh oan cho cô, điều này rất quan trọng đối với cô. Cô vốn dĩ ở trong phòng VIP đó, chỉ là đã đi trước, việc minh oan một câu cũng coi như phù hợp quy định, cảnh sát không nói hai lời liền đồng ý.

Hai người rời khỏi đồn cảnh sát, Kiều Tử Hân ngồi ở ghế phụ lái nhắm mắt đón gió, cảm nhận tốc độ xe chạy. Cô đột nhiên cảm thấy đã vứt bỏ phần tình bạn không đáng có đó ra phía sau xe, không còn đau khổ vì nó nữa, không còn truy cứu tại sao, bởi vì có những người sẽ không có lý do gì để làm hại người khác, còn cảm thấy mình rất có lý, không cần thiết phải tìm hiểu sâu xa.

Cô nhìn Từ Tử Phàm đang lái xe nghiêm túc, bỗng thấy an tâm lạ thường, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, hôm nay có thể tôi đã sụp đổ rồi. Tôi coi cô ta là bạn thân nhất, cô ta vừa mới nhắc đến Liễu Khiết là bạn gái cũ của Lâm Viêm, cũng là kẻ thứ ba phá hoại quan hệ của chúng tôi. Tôi vẫn luôn muốn hỏi rõ Lâm Viêm tại sao lại đối xử với tôi như vậy, Liễu Khiết lại có thù hận gì sâu sắc với tôi, công ty trở mặt không quen biết, bố mẹ tôi cũng nghi ngờ những tin tức đó là thật, giống như bị bạn bè xa lánh vậy, cảm giác này thực sự rất đau khổ.”

Kiều Tử Hân cười tự giễu, hít sâu một hơi: “May mắn anh nguyện ý tin tưởng tôi, cùng tôi đối mặt những chuyện này, cho tôi biết tôi không phải một mình. Nếu không, tôi cảm thấy có thể tôi đã đi tìm Lâm Viêm và Liễu Khiết để đối chất, không có chứng cứ, không chừng sẽ gây ra bao nhiêu trò cười.”

“Cô đương nhiên không phải một mình, còn có rất nhiều fan giống tôi ủng hộ cô. Cô phải cố gắng vực dậy tinh thần vượt qua giai đoạn khó khăn này, thực ra không coi họ ra gì thì nghĩ lại cũng chẳng có gì ghê gớm đúng không?” Từ Tử Phàm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô vẫn tốt, không có dấu hiệu suy sụp, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn chút: “Thật lòng mà nói, cô cứ tạm ở chỗ tôi đi, tôi giúp cô phòng cánh săn ảnh, mấy ngày nay cô cứ tĩnh lặng một chút, đừng xúc động, suy nghĩ kỹ xem sau này nên làm gì bây giờ.”

“Ừm, cảm ơn anh.” Kiều Tử Hân theo bản năng gật đầu, ngay sau đó có chút ngạc nhiên vì mình đã dễ dàng đồng ý như vậy, giống như nhớ ăn không nhớ đánh, tùy tiện lại tin một người xa lạ vừa mới quen. Nhưng cô quá mệt mỏi, mấy ngày nay tất cả những chuyện không tốt đều đè nặng lên người cô, cô có chút không chịu nổi. Nếu ở bên Từ Tử Phàm có thể cảm thấy an tâm, thì cô sẽ không muốn suy nghĩ quá nhiều. Người hàng xóm ở chung nhiều năm như vậy còn không nhìn rõ bộ mặt thật, lần này cô sẽ tin tưởng trực giác của mình vậy.

Kiều Tử Hân lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, cũng không nói muốn đi đâu. Từ Tử Phàm dứt khoát đưa cô đi liên hệ với người môi giới bất động sản, rồi lại mở tài khoản mua cổ phiếu. Đương nhiên Kiều Tử Hân không lộ diện, cô vẫn luôn ngồi trong xe, như thể đang hóng gió giải sầu. Từ Tử Phàm lấy ra 2.3 triệu tệ để mua cổ phiếu, số còn lại năm vạn tệ để dự trữ. Anh rất tin tưởng vào sự lựa chọn của mình, gần như dốc toàn bộ tiền vào đó.

Chạy một vòng như vậy, đã hết một ngày. Mỗi khi Kiều Tử Hân cảm xúc xuống thấp, Từ Tử Phàm luôn có cách tìm chủ đề để phân tán sự chú ý của cô. Vài lần như vậy, cô đã quên đi những chuyện phiền muộn, ngược lại rất tò mò Từ Tử Phàm đang bận rộn làm gì.

Sau khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa, Từ Tử Phàm nhìn đồng hồ hỏi: “Cô muốn ăn gì? Ra ngoài ăn chắc chắn không tiện, chúng ta về nhà gọi đồ ăn ngoài đi, hoặc làm chút gì đơn giản, tôi biết xào trứng gà, còn biết nấu mì hải sản.”

Kiều Tử Hân kinh ngạc nói: “Xào trứng gà và mì hải sản không phải cùng đẳng cấp đâu nhỉ? Anh đều biết sao? Vậy tôi muốn thử mì hải sản, có dễ làm không? Tôi có thể giúp.”

Từ Tử Phàm nhìn biểu cảm của cô đột nhiên bật cười, nhướng mày nói: “Đơn giản lắm, lát nữa cô thấy sẽ biết.”

Từ Tử Phàm lái xe đến siêu thị trước để mua một túi đồ lớn, đựng trong túi ni lông đen, Kiều Tử Hân cũng không biết là gì. Về nhà, Từ Tử Phàm bảo Kiều Tử Hân ở phòng khách xem TV, còn mình vào bếp đóng cửa lại bắt đầu làm mì hải sản. Mắt Kiều Tử Hân nhìn TV, tai lại lắng nghe động tĩnh trong bếp, không nghĩ ra bên trong đang làm gì, cứ nghĩ cua, mực gì đó hẳn phải có tiếng dao thớt chứ, sao lại yên tĩnh như vậy?

Cô hoàn toàn bị món mì hải sản kích thích lòng hiếu kỳ, một chút cũng không nghĩ đến những chuyện sốt ruột kia. Kết quả cô mới đợi một lát, Từ Tử Phàm đã bưng bát ra. Kiều Tử Hân kinh ngạc đi tới: “Nhanh vậy? Anh bỏ cái gì vào trong đó...”

Cô nhìn thấy “mì hải sản” trong bát, nói được một nửa thì nghẹn họng: “Đây là mì hải sản sao?”

“Đúng vậy, thanh cua, viên tôm, đậu hũ cá, sợi rong biển, còn có chả tôm hùm, đều là vị hải sản, đây không phải mì hải sản thì là gì?” Từ Tử Phàm cười cầm bát đặt trước mặt cô, làm động tác mời: “Mời cô Kiều Tử Hân xinh đẹp nếm thử món mì hải sản này xem hương vị thế nào, đánh giá tay nghề đầu bếp của tôi có đạt yêu cầu không.”

Kiều Tử Hân bị vẻ khoa trương của anh làm cho buồn cười, nhận đũa đoan đoan chính chính ngồi xuống, gắp vài sợi mì cho vào miệng. Hương vị rất tươi, đậm nhạt vừa phải, mặc dù không cùng một hương vị với mì hải sản chính hiệu, nhưng thực sự rất đặc biệt, ăn rất ngon.

Kiều Tử Hân cười đến mắt cong cong, trong mắt phủ một tầng hơi nước: “Ngon lắm, đây là bát mì ngon nhất tôi từng ăn.”

“Ngon là được rồi, ăn nhiều một chút.”

Từ Tử Phàm đi vào bếp tự múc mì cho mình. Kiều Tử Hân ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, khóe môi bất giác nhếch lên. Trong lúc cô khó khăn nhất, có người đã tự tay làm cho cô một bát mì hải sản nóng hổi, đó thực sự là bát mì ngon nhất cô từng ăn, cứ thế ấm áp mãi trong lòng cô. Cô nghĩ, cả đời này cô sẽ nhớ mãi hương vị ấm áp đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play