Edit: Phụng Miên.
Kiều Tử Hân không quá tin tưởng Từ Tử Phàm là fan của mình, trong căn nhà này đến một tấm poster của cô cũng không có. Nhưng ngoài lý do này ra, liệu có lý do nào hợp lý hơn không? Chẳng lẽ Từ Tử Phàm vẫn là người cố ý hại cô? Nếu muốn hại cô thì tối qua cứ để cô ở quán bar Lam Điểu làm cô thân bại danh liệt là được rồi, ngay cả nếu muốn chiếm tiện nghi của cô thì cũng không cần phải chờ đến bây giờ.
Cô đã không còn gì để bị người khác ham muốn, trừ tình yêu của fan dành cho thần tượng, cô không thể nghĩ ra mục đích mà Từ Tử Phàm lại tốn công đến vậy.
Từ Tử Phàm thử độ ấm của ly, đẩy cốc sữa về phía cô, cắt ngang sự nghi ngờ của Kiều Tử Hân: “Ăn chút gì đi, hôm qua cô uống nhiều rượu như vậy, bụng rỗng sẽ khó chịu.”
Kiều Tử Hân nhìn bữa sáng mình thích, lại có chút tin rằng đây thật sự là fan trung thành của mình. Công ty xây dựng hình tượng cho cô là ngọc nữ thanh thuần, dịu dàng đơn thuần, thích vào bếp nấu cháo trắng và rau xào, không hề có tính công kích. Không nhiều người biết cô thích ăn bữa sáng kiểu Tây, có thể biết được điều này chứng tỏ người đó rất để tâm!
Kiều Tử Hân mỉm cười với Từ Tử Phàm: “Cảm ơn, thật làm phiền anh.”
“Không phiền phức đâu. Cô cứ từ từ ăn, tôi đi xử lý chút việc, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
“Được, cảm ơn.”
Từ Tử Phàm đứng dậy tự pha cho mình một ly cà phê đen, trở lại trước máy tính bắt đầu kiểm tra giá trị của hai cửa hàng của mình. Cha mẹ của chủ cũ trước đây là kinh doanh nhỏ, nhưng hai cửa hàng được mua sớm, vị trí không tệ, sau này giá nhà ở Yên Kinh tăng điên cuồng, cửa hàng tự nhiên có giá trị xa xỉ.
Nhìn một lúc, Từ Tử Phàm trong lòng đã hiểu rõ, chọn ra vài người môi giới bất động sản đáng tin cậy chuẩn bị liên hệ khi đến giờ làm việc.
Vừa đến thế giới này, những gì có thể làm được anh đều đã làm xong gần hết, Từ Tử Phàm vươn vai, uống cạn ly cà phê đen một hơi, tắt máy tính đi tắm. Khi nhìn vào gương, Từ Tử Phàm vuốt lại mái tóc hơi che mắt, quyết định dành thời gian đi cắt một kiểu tóc đẹp. Theo hiểu biết của anh về giới giải trí, ngoại hình đẹp có thể thu hút một lượng lớn fan, cần phải coi trọng điều này.
Anh thay quần áo xong đi ra, thấy Kiều Tử Hân lại đang rửa bát trong bếp, không khỏi ngạc nhiên. Anh biết tin tức nói Kiều Tử Hân ghét nhất bếp núc, anh nhanh chóng bước tới nói: “Để tôi rửa cho.”
Kiều Tử Hân ngẩng đầu cười với anh: “Tôi rửa là được rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi bây giờ đang rất khó khăn, không biết báo đáp anh thế nào, rửa bát thì tôi vẫn làm được. Từ Tử Phàm, chờ tôi đứng lên được, nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt.”
Từ Tử Phàm cười: “Đừng nghĩ nhiều, tôi rất vui vì có thể giúp được cô. Đúng rồi, cô có tính toán gì không? Tôi thấy tin tức nói cô bồi thường rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng, ngay cả nhà cũng phải bồi thường, có thật không?”
Mặt Kiều Tử Hân cứng đờ, gật đầu nhẹ: “Là thật, Tinh Thần Giải trí đã chấm dứt hợp đồng với tôi, tất cả hợp đồng phim ảnh, hợp đồng quảng cáo của tôi đều không còn. Nghe nói tôi bây giờ mang đầy tai tiếng ảnh hưởng rất lớn đến họ, nên phải bồi thường thiệt hại cho họ.” Cô đặt bát đĩa đã rửa sạch vào đúng chỗ, lau khô tay quay người đối mặt với Từ Tử Phàm, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Không sao đâu, tôi có thể thuê nhà. Cái kia... túi của tôi có ở chỗ anh không?”
“Có, tôi tắt điện thoại của cô rồi, để tôi đi lấy cho cô.” Từ Tử Phàm trở về phòng đưa túi xách da của cô cho cô, hai người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Kiều Tử Hân nhanh chóng lấy điện thoại ra khởi động máy, trên đó có 28 cuộc gọi nhỡ, một cuộc của quản lý, tám cuộc của Bạch Du, còn lại đều là của cha mẹ cô. WeChat, tin nhắn cũng nhận được hàng chục tin.
Người quản lý cảnh cáo cô tự mình sa đọa đừng liên lụy công ty, cô và công ty đã chấm dứt hợp đồng không liên quan, không cần nói linh tinh. Bạch Du đầu tiên là chất vấn cô ở đâu, sau là mắng cô cấu kết với người ngoài hãm hại cô, cuối cùng cầu xin cô đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cô ra. Tin nhắn của cha mẹ cô thì rất lo lắng cho cô, hỏi cô những chuyện trên mạng có phải thật không, sao lại dính đến chuyện sử dụng chất cấm như vậy.
Kiều Tử Hân nhíu mày, gọi điện cho mẹ. Từ Tử Phàm thấy vậy liền về phòng ngủ đóng cửa lại. Kiều Tử Hân nhìn cánh cửa đó ngây người, cơ thể lại thả lỏng hơn. Sự chu đáo thầm lặng của Từ Tử Phàm khiến cô cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua trong lòng. Vẫn có người quan tâm đến cô, cô không thể gục ngã!
Điện thoại được kết nối, mẹ Kiều vội vàng hỏi: “Hân Hân, sao bây giờ con mới mở điện thoại? Chuyện trên tin tức là sao? Mẹ thấy Bạch Du bị bắt? Con không sao chứ?”
Kiều Tử Hân nói: “Con không sao, bây giờ đang ở nhà bạn. Mẹ đừng lo, Bạch Du sử dụng chất cấm không liên quan đến con, trên mạng toàn viết bậy.”
“Lại là viết bậy? Lần trước con cũng nói với mẹ toàn viết bậy, sao quay đầu lại đã bị công ty đuổi việc rồi? Con, con rốt cuộc ở Yên Kinh làm gì? Không cho con làm minh tinh con cứ không nghe, con nói con nếu không sai, sao lại bồi thường hết tiền cho người ta? Trên mạng nhiều người mắng con như vậy, đều là giả sao?”
Kiều Tử Hân mím môi, tựa vào ghế sofa cười khổ nói: “Mẹ, giới giải trí thật thật giả giả, đúng sai ai cũng không nói rõ được. Con lần này thất bại, bị người ta hại thành ra như vậy, là con tự ngu ngốc, không đủ cẩn thận. Nhưng những chuyện trên mạng thật sự đều là bịa đặt, mẹ còn không rõ tính cách của con sao? Con thề, con chưa từng làm những chuyện xấu đó, mẹ tin con đi. Nếu mẹ cũng không tin con, thì con phải làm sao đây?”
“Con cái chết tiệt này, thôi thôi, mẹ không hỏi nữa. Con về nhà đi, ở nhà ngoan ngoãn chờ. Dì hai con nói đơn vị của dì thiếu một trợ lý văn phòng, lương tháng 3000, biểu hiện tốt còn được tăng lương. Trong công ty dì làm kinh doanh nhiều như vậy, ai cũng có nhà có xe, con tìm đối tượng cũng tiện. Đừng ở cái giới giải trí gì đó lăn lộn nữa, con lăn lộn bao nhiêu năm được gì đâu? Bây giờ mẹ với bố con đi ra ngoài còn ngại không dám chào hàng xóm, sống cuộc sống thật thà không được sao?”
Kiều Tử Hân dùng tay che mắt, vốn dĩ nghĩ mình sẽ khóc, ai ngờ không có. Có lẽ là sự tin tưởng của Từ Tử Phàm khiến cô không còn cảm thấy cô độc, lần này nghe mẹ cằn nhằn lại không đau lòng thất vọng như cô tưởng tượng. Cô nghe ra được, mẹ giận cô không nghe lời nhất quyết làm minh tinh, giận cô làm gia đình mất mặt. Có lẽ là yêu sâu sắc nên trách nặng, nhưng cô bây giờ thực sự chỉ muốn một chút ủng hộ.
Kiều Tử Hân hít sâu một hơi, cười nói: “Mẹ, quá khoa trương rồi, không đến mức đó đâu. Mẹ yên tâm đi, con chắc chắn có thể xoay người, không làm mẹ và bố mất mặt đâu. Thôi, con còn có việc đây, không nói nữa, mẹ cứ yên tâm chờ tin tốt đi.”
“Con sao lại không nghe lời như vậy? Nhất định phải chọc chết mẹ với bố con mới vui sao?”
“Mẹ xem mẹ nói đâu vậy? Con vẫn ổn, những chuyện này rất nhanh sẽ qua thôi, yên tâm đi.”
Kiều Tử Hân lại an ủi mẹ Kiều nửa ngày, cuối cùng cũng cúp điện thoại. Cô không nhận được sự ủng hộ mà mình mong muốn từ mẹ, nói chuyện điện thoại xong chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Điện thoại vừa đặt xuống lại vang lên, cô cầm lên xem thì thấy là Bạch Du, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo: “Alo?”
“Tử Hân! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại! Tối qua cậu đi đâu? Tớ bị cảnh sát bắt rồi, cậu mau đến nộp tiền bảo lãnh tớ đi!”
“Tôi sẽ đến tìm cô ngay.” Kiều Tử Hân cắn răng nắm chặt tay, cô nhất định phải hỏi Bạch Du mặt đối mặt, tại sao lại đối xử với cô như vậy!
“Tốt quá rồi, vậy cậu mau đến nhé, tớ đợi cậu! Nhớ mời luật sư!” Giọng Bạch Du vui vẻ, nói xong liền cúp điện thoại.
Kiều Tử Hân nhìn chiếc điện thoại Từ Tử Phàm đặt trên bàn, đứng dậy gõ cửa phòng Từ Tử Phàm: “Từ Tử Phàm, anh có thể chia sẻ đoạn ghi âm cho tôi không?”
Từ Tử Phàm mở cửa ra, thấy cô khoác túi, hỏi: “Cô muốn đến đồn cảnh sát đối chất với Bạch Du?”
Kiều Tử Hân gật đầu: “Tôi nhất định phải hỏi rõ, tôi đối xử với cô ta tốt như vậy, cô ta tại sao lại hại tôi? Vì tiền sao? Tôi đã cho cô ta bao nhiêu tiền rồi? Bây giờ tôi không có tiền thì phải bán tôi sao?”
Kiều Tử Hân nhớ đến đoạn ghi âm nói về "quyền đêm đầu ba mươi nghìn tệ", lập tức im lặng, xấu hổ quay đầu đi.
Từ Tử Phàm cầm chìa khóa xe nói: “Đi thôi, tôi đi cùng cô.”
“À? Không cần, tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi, thật sự ngại quá...”
“Không sao đâu, cô bây giờ không có ai tin tưởng và cũng không có xe, cứ thế đi ra ngoài không phải sẽ bị người khác vây xem sao? Vạn nhất lại bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng viết linh tinh một hồi, thì càng phiền phức hơn. Thực ra cô không có chỗ ở có thể tạm trú ở chỗ tôi, nhà tôi chỉ có một mình tôi, coi như thuê phòng ngủ phụ cho cô.” Từ Tử Phàm mỉm cười cúi đầu nhìn cô: “Coi như là để thỏa mãn tâm ý muốn chăm sóc cô của một fan được không?”
Kiều Tử Hân do dự một chút, cô thực sự không biết nên đi đâu, đi đâu cũng cảm giác sẽ bị chụp ảnh, bị phơi bày. Nơi này dường như an toàn hơn khách sạn, tối qua cô được đưa về đây cũng không ai phát hiện, nhưng cô và Từ Tử Phàm vừa mới quen, cái gì cũng không hiểu biết…
Từ Tử Phàm khẽ cười một tiếng: “Không sao đâu, cô cứ từ từ nghĩ, chúng ta đi đồn cảnh sát trước đi.”
Từ Tử Phàm lái xe xuất phát, trên đường Kiều Tử Hân mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang đi mua một bộ quần áo để thay. Ở thành phố lớn có thể gặp đủ loại người, cô tuy che kín mít có hơi kỳ quặc, nhưng cũng không ai đặc biệt chú ý. Đến đồn cảnh sát, Kiều Tử Hân theo bản năng thẳng lưng, dù bây giờ đang khó khăn, cô cũng không muốn người khác nghĩ mình yếu đuối!
Từ Tử Phàm và Kiều Tử Hân cùng nhau ghi lời khai. Từ Tử Phàm nói: “Tôi là bạn của Tử Hân, trước khi cô ấy đi quán bar sợ mình say, nên nhờ tôi đến đón. Tôi đón được người rồi thì đi về, lúc đó Bạch Du nói cô ấy đi ra ngoài một chuyến, dẫn bạn khác đến chơi, tôi và cô ấy không thân nên không hỏi nhiều. Cô ấy thật sự sử dụng chất cấm sao?”
Cảnh sát đưa biên bản đã ghi xong cho anh xác nhận và ký tên, nói: “Túi ni lông được tìm thấy trong phòng VIP chứa bột trắng, chính là bột mì để làm bánh bao ấy, không phải ma túy. Nhưng Bạch Du qua kiểm nghiệm xác nhận cô ấy thực sự đã sử dụng chất cấm, không thể được bảo lãnh. Đúng rồi, chúng tôi nhận được điện thoại tố giác nên mới đến bắt giữ cô ấy, người đó có phải là anh không?”
Từ Tử Phàm lắc đầu: “Không phải.”
Cảnh sát nhìn anh vài lần, có phải hay không cũng không quan trọng, người tố giác đã làm một việc tốt.
Kiều Tử Hân hai tay siết chặt túi xách, khẽ hỏi: “Có thể gặp Bạch Du không? Tôi muốn hỏi cô ấy vài chuyện.”
“Có thể, cô ấy vẫn luôn đòi mời luật sư, luật sư còn chưa đến sao?”
Kiều Tử Hân nói với vẻ thờ ơ: “Cô ấy sử dụng chất cấm là sai, tôi sẽ không giúp cô ấy mời luật sư. Nếu cô ấy nhất định phải mời, cứ để cô ấy tự mời đi.”
Hôm nay cảnh sát cũng đã xem tin tức, biết họ là bạn thân, nghe vậy liền kinh ngạc nhìn cô, không nói gì, đăng ký xong liền dẫn họ đi thăm Bạch Du.
Bạch Du vừa nhìn thấy Kiều Tử Hân liền mắt sáng rỡ: “Tử Hân! Sao cậu đến chậm vậy? Tớ có thể ra ngoài được chưa?”
Kiều Tử Hân ngồi xuống đối diện cô ta, mặt không biểu cảm nhìn cô ta, nhìn rất rất kỹ. Bạch Du bị cô nhìn đến trong lòng đập thình thịch, cau mày nói: “Cậu nhìn gì?”
Kiều Tử Hân cười lạnh nói: “Tôi muốn xem con rắn độc lòng lang dạ sói trông như thế nào, lại có thể hại cả bạn thân lớn lên cùng nhau? Cũng phải, cô căn bản không coi tôi là bạn thân, tôi cũng không để bụng, tôi chỉ đến hỏi cô một chút, tôi có lỗi gì với cô mà cô lại hại tôi như vậy? Là tự cô làm hay có người sai khiến?”
Sắc mặt Bạch Du đại biến: “Cậu nói gì? Tôi không hiểu, có phải người đàn ông hôm qua đưa cậu đi nói gì không? Hắn nói bậy, tôi làm sao có thể hại cậu?”
Kiều Tử Hân lấy điện thoại ra mở đoạn ghi âm, bật một câu rồi cất đi. Chỉ một câu đó đã đủ để Bạch Du hiểu ra!
Bạch Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tử Phàm với ánh mắt căm hận: “Là anh! Là anh giả mạo Adam đúng không?!”