Edit: Phụng Miên
Beta: L
Từ Tử Phàm tỉnh dậy trong cơn đau đầu vì say rượu, đập vào mắt anh là bàn đầy bia và tàn thuốc lá, trên màn hình máy tính vẫn đang chiếu video trận bóng đá, ồn ào đến mức đầu anh càng thêm đau.
Đây không phải lần đầu tiên anh xuyên không. Sau khi xác nhận trong phòng chỉ có một mình, Từ Tử Phàm tắt video, ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt tìm hiểu tình hình thế giới này.
Đời này, đối tượng anh cần bảo vệ tên là Kiều Tử Hân, 18 tuổi đã là ảnh hậu ngay khi vừa ra mắt, năm nay 23 tuổi đang ở đỉnh cao sự nghiệp lại bất ngờ bị vướng vào scandal “hotgirl bán sỉ”, trở thành "thuốc độc phòng vé", bị tiểu tam, bị cả mạng xã hội tẩy chay, thảm hại không thể tả. Đến cả công ty quản lý cũng hủy hợp đồng với cô, khiến cô phải bồi thường hết số tiền tiết kiệm.
Đây vốn không phải là kết cục của cô, tất cả đều do một kẻ trọng sinh vu oan hãm hại. Từ Tử Phàm thân là sứ giả vị diện, nhiệm vụ của anh đến đây là cứu vớt Kiều Tử Hân, bảo vệ hạnh phúc cả đời cho cô.
Từ Tử Phàm cảm thấy cơn đau đầu dịu đi đôi chút, liền lấy điện thoại tìm kiếm thông tin về Kiều Tử Hân.
#Kiều Tử Hân rời khỏi giới giải trí#
#Giải trí Tinh Thần hủy hợp đồng với Kiều Tử Hân#
#Kiều Tử Hân tiểu tam không công#
Từ Tử Phàm nhìn màn hình, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên thành bồn tắm, đây là thói quen của anh khi suy tư.
Công ty Tinh Thần giải trí đã thông báo hủy hợp đồng vào buổi sáng. Theo diễn biến cốt truyện, tối nay Kiều Tử Hân sẽ bị cô bạn thân Bạch Du rủ đến quán bar giải sầu, sau đó bị phóng viên đột nhập vào phòng VIP chụp được cảnh cô say xỉn mất kiểm soát, ôm ấp thân mật với một người mẫu nam, khiến scandal càng thêm trầm trọng.
Bạch Du đang thiếu nợ một khoản tiền lớn vì nghiện ma túy, lần này nhận tiền của người khác, đương nhiên sẽ dốc hết sức bán đứng Kiều Tử Hân. Tội nghiệp Kiều Tử Hân hoàn toàn tin tưởng cô ta, chưa bao giờ đề phòng, nên sau đó không cách nào chối cãi, khó lòng xoay chuyển tình thế.
Từ Tử Phàm nhìn đồng hồ, chuyện này xảy ra vào khoảng 9 giờ tối, hiện tại là 1 giờ chiều, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Anh gọi điện thoại cho dịch vụ dọn dẹp nhà cửa, sau đó từ bồn tắm bước ra đi đến trước gương. Thân thể anh xuyên không lần này có một vẻ ngoài rất đẹp, trẻ trung tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, vai rộng eo thon chân dài, chiều cao khoảng 1m85. Nếu không phải làn da và kiểu tóc hơi kém, ra ngoài chắc chắn tỷ lệ quay đầu 100%.
Nhưng rõ ràng nguyên chủ không hề quý trọng cơ thể, uống rượu đến mất mạng, nếu không anh cũng không thể xuyên vào thân thể này.
Nguyên chủ cũng tên là Từ Tử Phàm, năm nay 25 tuổi, người Yến Kinh, thủ đô. Năm anh 18 tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn máy bay. Nguyên chủ chịu đả kích lớn nên không thi đậu đại học, đơn giản là không học hành gì, luôn ở nhà rảnh rỗi, sống nhờ vào 2 triệu di sản cha mẹ để lại và tiền thuê hai căn mặt tiền.
Mấy năm nay anh đã chuyển nhà vài lần, đổi số điện thoại vài lần, quan hệ với họ hàng ngày càng xa cách, gần như là một người cô độc, ngay cả bạn bè cũng không có, thân thế thật sự rất đơn giản.
Từ Tử Phàm bình tĩnh chấp nhận thân phận mới của mình, mặc quần áo xong liền bắt đầu chuẩn bị cho buổi tối. Anh tìm mũ, khẩu trang, kính đen và áo khoác rộng nhét vào túi, vừa chờ nhân viên dọn dẹp vừa dùng ứng dụng đặt đồ ăn gọi một đống đồ, đồ dùng sinh hoạt, rau củ tươi, thực phẩm đông lạnh, gạo mì dầu muối, v.v. Mỗi thứ mua không nhiều lắm, nhưng đủ dùng bốn năm ngày.
Khi nhân viên dọn dẹp xong phòng và đồ đã được giao đến, Từ Tử Phàm liền đeo túi lên và lái xe đi. Quán bar đó cách nhà anh khá xa, mà Yến Kinh lại dễ kẹt xe, nên đi sớm một chút sẽ ổn thỏa hơn. Anh luôn thích sắp xếp mọi việc thật chu đáo.
Đến quán bar đúng 6 giờ chiều, anh đỗ xe ở một vị trí khá dễ đi gần cửa sau quán bar, mua một ly cà phê cầm trên tay, theo thói quen đi bộ quanh khu vực mấy lần để làm quen đường, dù cuối cùng có thể không cần dùng đến, nhưng lỡ bị người đuổi theo thì sao? Tổng không thể không biết đường.
Anh chưa bao giờ làm việc gì không chắc chắn. Nếu đã làm, thì phải làm thật chắc chắn, nếu không không những không giúp được đối tượng nhiệm vụ, mà còn có thể hại đối phương.
Sau khi làm quen tình hình giao thông, Từ Tử Phàm tìm một nhà hàng ăn cơm, ngồi ở cạnh cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình cửa chính quán bar. Khoảng 7 giờ rưỡi, Từ Tử Phàm thấy Kiều Tử Hân được ngụy trang và cô bạn thân Bạch Du xuống xe. Anh giữ khoảng cách theo sau họ vào quán bar, nhìn thấy họ vào phòng VIP 102, liền gọi một ly Cocktail ngồi vào vị trí có thể nhìn thấy phòng đó.
Ánh sáng trong quán bar hơi tối, quầy bar và khu bàn đã có khá nhiều người ngồi, nhạc rất ồn ào, sàn nhảy rất náo nhiệt. Từ Tử Phàm kéo vành nón xuống, cầm ly Cocktail nhưng không uống, cũng lắc đầu từ chối những người thỉnh thoảng đến gần. Tuy nhiên, trong quán bar có rất nhiều người đến để thư giãn, nên việc anh như vậy cũng không gây chú ý.
Nửa tiếng sau, anh thấy phục vụ mang rượu vào phòng VIP 102 ba lần. Chờ phòng không gọi rượu nữa, anh đi vào nhà vệ sinh mặc áo khoác, đeo khẩu trang và kính đen, rồi gõ cửa phòng VIP 102.
Cửa được Bạch Du mở, cô ta vừa nhìn thấy Từ Tử Phàm liền kéo anh vào, thấy anh che kín mít như vậy còn tưởng anh không muốn bị nhận ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh là Adam? Sao nhanh vậy? Không phải nói nửa tiếng nữa mới đến?”
Từ Tử Phàm “Ừ” một tiếng, hơi cúi đầu, đột nhiên hỏi: “Chỉ cần chụp mấy tấm ảnh ám muội không cần làm thật đúng không?”
“Đúng vậy, anh muốn làm thật sao? Vậy về giá cả thì...”
Từ Tử Phàm cắt ngang lời cô ta, “Nếu làm thật thì giá gấp đôi, cô trả ít tiền quá.”
Bạch Du nghe vậy lập tức biến sắc mặt, “Cái gì? Anh chiếm tiện nghi chuyện này, anh còn muốn tăng giá?”
“Trên mạng nói cô ấy đời tư hỗn loạn, tôi thân mật với cô ấy cũng mạo hiểm, nếu không thì một mỹ nhân như vậy, dù lúc này không lấy tiền tôi cũng nguyện ý.”
Bạch Du nghe anh nói “không lấy tiền”, mắt lóe lên, thử nói: “Anh nói thật? Cùng cô ấy 'xuân phong nhất độ'(1) có thể không lấy tiền?”
Từ Tử Phàm đi đến bên cạnh Kiều Tử Hân đang say gục và ngồi xuống, cười nhạo nói: “Cô không nghe tôi nói là giả định sao? Tôi đang giả định là cô ấy không có đời tư hỗn loạn.”
Đúng lúc Bạch Du đang cần tiền, nghĩ đến việc để Kiều Tử Hân ngủ một giấc là có thể tiết kiệm được số tiền này, lập tức lại gần vài bước thần thần bí bí nói: “Tôi nói cho anh biết, anh ngàn vạn đừng nói ra ngoài. Thật ra những lời trên mạng đều là giả, Kiều Tử Hân bản chất rất bảo thủ, đời tư hoàn toàn không hỗn loạn, đến cả cảnh hôn còn diễn giả. Thế nào? Ba vạn tệ đổi lấy lần đầu của cô ấy, nếu anh đồng ý, tôi sẽ đi ra ngoài trước.”
Từ Tử Phàm giả vờ kinh ngạc, “Nói vậy những lời trên mạng đều là tin giả? Ai lại ghét cô ấy đến vậy?”
“Có ai thích cô ấy chứ? Nổi tiếng quá nhanh không biết đã chặn đường bao nhiêu người. Bây giờ vừa gặp chuyện ai cũng muốn dẫm một chân, ngay cả công ty cô ấy còn hãm hại cô ấy một phen, có thể thấy cô ấy tệ đến mức nào.”
“Cũng đúng, cô bạn thân này của cô ấy còn đâm sau lưng, cô ấy đúng là tệ thật.”
Bạch Du xấu hổ đến mức giận dữ nói: “Anh ít nói nhảm! Anh rốt cuộc có đồng ý hay không?”
“Thôi bỏ đi, tôi sợ cô ấy tỉnh dậy kiện tôi cưỡng dâm, tôi vẫn cứ lấy tiền thật. Lát nữa phóng viên đến, tôi đảm bảo sẽ tạo dáng ái muội nhất, cô thật sự không suy xét cho tôi thêm tiền sao?”
“Đã nói là ba vạn, nếu anh đòi thêm tiền vô lý tôi có thể đổi người, có rất nhiều người sẵn sàng làm chuyện này. Thật ra anh còn chiếm tiện nghi, anh nghĩ xem Kiều Tử Hân hiện tại đang là tâm điểm chú ý, chờ ngày mai tin tức bị phanh phui, mọi người sẽ đều biết anh, đến lúc đó anh cứ khăng khăng là bị cô ấy uy hiếp, nói không chừng còn có thể câu được một lượng fan đồng cảm, cái này còn quý hơn tiền, người khác muốn ké fame còn không được.”
Từ Tử Phàm gật đầu không nói gì, ngón tay trong túi áo động đậy, sau đó nâng Kiều Tử Hân dậy để cô dựa vào vai mình.
Bạch Du nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của anh liền bĩu môi, “Cái khuôn mặt này của cô ấy đúng là thu hút đàn ông thích, anh đừng bị mê hoặc mà quên mất mình đến đây làm gì.”
Từ Tử Phàm nhìn mặt Kiều Tử Hân, đột nhiên do dự nói, “Một mỹ nhân như vậy có thể tôi cả đời cũng không gặp được, cứ nghe cô đi, cô ra ngoài trước, tiền tôi bỏ, ngày mai tôi trả lại tiền đặt cọc cho cô.”
Trong lòng Bạch Du vui mừng khôn xiết, Kiều Tử Hân say rượu, hơn nữa mọi người đều biết cô ấy đời tư hỗn loạn, cho dù sau này cô ấy làm ầm ĩ cũng không sao, căn bản không có bằng chứng chứng minh cô ấy không tự nguyện. Còn về mối quan hệ bạn bè của họ, sau chuyện này đương nhiên cũng không cần duy trì nữa, dù sao Kiều Tử Hân cũng không còn giá trị lợi dụng.
Bạch Du cầm túi đi đến cửa, quay đầu lại nói: “Anh nhớ kỹ, là Kiều Tử Hân gọi anh đến.”
Từ Tử Phàm xua tay, mắt cũng chưa rời khỏi Kiều Tử Hân, dường như đã cấp bách không thể chờ đợi, “Tôi biết, cô tự tránh xa một chút, nếu không bị phóng viên chụp được thì đừng trách tôi. Đúng rồi, bảo phóng viên nửa tiếng nữa hãy đến.”
“Đúng lúc à? Được rồi, tôi hiểu, lát nữa tôi sẽ gửi vị trí cho họ.” Bạch Du cho rằng anh muốn bị chụp ảnh đang "làm việc", gây ra tin tức lớn, liền nở nụ cười hàm ý.
Cô ta đến một nhà hàng gần đó tính toán xem diễn biến tiếp theo, dù sao cũng đã nhận của người ta không ít tiền, phải xác nhận chuyện này hoàn thành mới yên tâm.
Sau khi cô ta đi rồi, Từ Tử Phàm lấy ra hai túi nylon trong suốt nhỏ bọc trong khăn giấy từ túi quần nhét vào khe ghế sofa, để lộ nửa túi, vừa vặn có thể nhìn thấy bột trắng bên trong, trông như một loại ma túy. Tiếp theo, anh lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm vừa rồi nghe thử, xác nhận đã ghi âm được những gì cần ghi, liền cởi áo khoác khoác cho Kiều Tử Hân, đeo kính đen cho cô, rồi thả tóc cô xõa hai bên che đi hơn nửa khuôn mặt, đỡ người ra ngoài.
Trong quán bar mỗi ngày có không ít người say xỉn, mà vừa rồi Từ Tử Phàm vào phòng VIP rõ ràng là quen biết với người bên trong, nên phục vụ thấy anh đỡ người rời đi cũng không ngăn cản, dù sao vị nữ sĩ kia cũng đã thanh toán. Từ Tử Phàm thuận lợi dẫn Kiều Tử Hân ra cửa sau, đặt cô vào ghế phụ lái, nhanh chóng rời đi.
Tại cửa chính, một người đàn ông cà lơ phất phơ đi vào quán bar, bước nhanh đến cửa phòng VIP 102, thấy phục vụ đang chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh liền ngớ người, “Khách trong này đâu?”
“Vừa mới đi rồi.”
“Đi rồi?” Người đàn ông nhíu mày gọi điện thoại, “Alo? Tôi là Adam, không phải hẹn 9 giờ? Sao các người lại đi?”
Bạch Du một ngụm nước có ga sặc đến ho sặc sụa, “Adam? Anh không phải đã đến sớm rồi sao?”
“Tôi vừa đến quán bar, đang ở cửa phòng VIP cô chia cho tôi đây, cô không phải tìm người khác sao? Tôi nói cho cô biết, tiền đặt cọc tôi nhận rồi là sẽ không trả lại đâu.”
“Không phải, cái này không đúng, tôi chỉ tìm anh một người, vừa rồi người kia không phải anh thì là ai?” Trong lòng Bạch Du dâng lên dự cảm không lành, đứng dậy liền chạy ra ngoài, “Chết rồi, tôi đến ngay đây, anh đừng đi!”
Từ Tử Phàm đang chờ đèn đỏ thì nhìn đồng hồ, gọi điện thoại báo cảnh sát: “Chào anh, tôi tố cáo một phụ nữ tên Bạch Du hút ma túy tại phòng VIP 102 quán bar Lam Điều. Cô ấy dường như đang giao dịch với một người mẫu nam và chuẩn bị rời đi, xin hãy nhanh chóng có mặt tại hiện trường.”
***********
(1) Xuân phong nhất độ: ẩn dụ cho những chuyện ái ân thoáng qua nhưng đáng nhớ.