"Phụt..." Thấy cục bột nhỏ tè vào người Cố Hàn Thâm, Khâu Toàn Ninh không nhịn được cười phá lên.
Đấy, cho chừa cái tội ăn nói lung tung, bị tè cho đáng đời!
Mà con đã gọi là ba luôn rồi, còn gì để nói nữa?
Khâu Toàn Ninh bụng bảo dạ tha hồ chế nhạo, chỉ là thấy mặt Cố Hàn Thâm đáng sợ nên cố nhịn, thu mình giảm bớt hiện diện.
Cố Hàn Thâm cứng đờ, đây đã là lần thứ hai hắn không biết phải làm gì.
Cả cái chỗ ướt nhẹp trước ngực, lẫn việc thằng bé gọi mình là ba.
Một người thì mặt đen thui đứng chôn chân tại chỗ, một người nhịn cười đến nội thương, không khí xung quanh đông đặc lại, chỉ còn nghe thấy tiếng nước tí tách rơi không ngừng.
Bé con gọi ba xong vẫn ngước cái đầu nhỏ lên chờ được đáp lại, chờ mãi không thấy ai nói gì, cái mặt đang tươi rói bỗng xị xuống đầy khó hiểu.
Bé con nghiêng nghiêng cái đầu đầy tóc tơ, giơ ngón tay trắng nhỏ lên gãi đầu, đôi mắt to tròn đen láy đảo hai vòng rồi lại bập bẹ gọi: "Papa! Papa! Papa!"
Không phải chọc! Là gọi thiệt đó!
Không biết có phải vì thằng bé quá giống mình không, hay là cái vẻ mặt mong chờ kia quá đỗi chân thật, Cố Hàn Thâm trong tình huống không thể nào tin được này lại bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nhưng dù ảo giác có thật đến đâu, hắn cũng không thể có con với người khác được, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, cái cảm giác nghẹn thở quen thuộc ở cổ cũng mơ hồ hiện về.
Cố Hàn Thâm nhanh chóng kìm nén cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt như không: "Mày gọi ai là "papa"?"
Thằng bé lập tức nhíu mày, cố sức lắc cái đầu đầy tóc tơ, nhưng ngoài "papa" ra thì chỉ biết mấy tiếng ê a của trẻ con, chẳng thể nào cãi lý với cái ông bố thối không chịu nhận con này.
Cuối cùng thằng bé tức đến nỗi sắp lắc đầu thành cái trống bỏi, mà vì người bé quá nhỏ, cái cổ lại non nớt, người ngoài nhìn vào chỉ lo lắc gãy cổ mất thôi.
Khâu Toàn Ninh dè dặt lên tiếng: "Anh Cố, hay là đưa bé đi tắm đã."
Trong lòng không ngừng lẩm bẩm, bình thường dính có hai giọt canh thôi cũng phải lấy khăn nóng với cồn lau tới lau lui cả chục lần, giờ bị thằng bé tè cho ướt hết người thế này vẫn không sao, đúng là trời định là ba con còn gì!
Nói đi cũng phải nói lại, Cố Hàn Thâm mắc bệnh sạch sẽ kinh niên.
Nhưng không biết có phải vì chấn động thằng bé mang lại quá lớn không, mà từ lúc bế bé vào phòng tắm đến giờ, hắn vẫn chưa có cảm giác buồn nôn.
Bé không được "papa" đáp lại, lại bị bắt gọi là "bò bò" thì hơi hậm hực, nhưng chắc là thấy ông bố thối này nói mãi không thông, đành chỉ vào cái bình sữa rơi trên sô pha ê a đòi, vớ được bình sữa lại hăng hái tu ừng ực.
Cái kiểu ngửa cổ ừng ực kia nhìn hệt như mấy ông bợm rượu đang dốc bầu, vừa uống vừa lắc cái bình sữa, sữa trắng sóng sánh trong bình nhanh chóng vơi đi.
Khâu Toàn Ninh nhìn mà há hốc mồm, cứ tưởng thằng bé đói lắm nên sau khi bé uống hết một trăm mi-li-lít, cô ấy lại pha thêm một bình nữa.
Cố Hàn Thâm vẫn nặng mày mày nhẹ nhưng tay chân rất thuần thục tắm rửa cho bé, hắn còn thay tã mới, cẩn thận quấn thêm hai lớp khăn tắm vào cái mông nhỏ xíu của, coi như cái tã giấy tạm thời.
Đợi Cố Hàn Thâm làm xong, Khâu Toàn Ninh bế bé vào lòng với đôi mắt sáng rực.
Bé uống sữa xong thì mắt đã lim dim, trông như sắp ngủ đến nơi, miệng vẫn không ngừng mút chùn chụt cái bình sữa.
Khâu Toàn Ninh định bế bé ra khỏi phòng tắm, để Cố Hàn Thâm ở lại dọn dẹp cái đống bừa bộn trên người.
Ai ngờ vừa đi được hai bước còn chưa ra khỏi phòng tắm, bé con đã mở choàng mắt ra chực chờ khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn:
"Ư ư ư pa!"
"Ư ư ư ư ư pa a pa!!"
"Papa ư ư ư oa oa ư ư oa oa oa!!!"
Khâu Toàn Ninh hết hồn, vội vàng quay người nhét bé lại vào tay Cố Hàn Thâm: "Anh Cố, bé chỉ chịu theo anh thôi."
Và đúng như cô đoán, bé con vừa nằm vào lòng Cố Hàn Thâm thì im bặt ngay lập tức, nước mắt còn đọng trên hàng mi dài, chuyển từ ư ử oa oa thành hì hì kho kho.
Cao thủ bế con không ai bằng, Khâu Toàn Ninh thầm nghĩ, không thèm tranh giành với cái ông bố thối mặt đơ này nữa, chuồn lẹ ra khỏi phòng tắm.
Vừa nhanh vừa gọn, như sợ chậm một giây thôi là bị Cố Hàn Thâm giữ lại làm đồng phạm đến nơi.
Thằng bé thì vui vẻ rồi, ôm khư khư cái bình sữa đã cạn đáy, cười tít mắt khoe hàm răng hồng còn chưa mọc cái nào với Cố Hàn Thâm, vừa nhõng nhẽo vừa ngọt ngào.
Cố Hàn Thâm đen mặt tắm một tay, trong lòng đã tính toán đủ điều.
Dù hắn vẫn còn nhớ mang máng cái ký ức hoang đường về việc đẻ trứng, nhưng nếu hắn chưa phát điên thì sẽ không bao giờ tin chuyện đó là thật.
Nhưng con nít không tự nhiên sinh ra, mà tối qua hắn suýt nữa thì bị sập bẫy, khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Có lẽ đối phương bỏ thuốc hắn không chỉ đơn giản là muốn lên giường, mà còn có mục đích khác khi sắp xếp một đứa trẻ giống hắn, lại còn xuất hiện đúng lúc này nữa.
Hắn và Trần Tuấn Phàm, tức là người đại diện của cái cậu diễn viên mới nổi kia có chút hiềm khích, hoặc đúng hơn là đối phương đơn phương oán hận hắn.
Vốn dĩ Trần Tuấn Phàm là người đại diện hàng đầu của Huy Tinh, ban đầu anh ta chủ động tiếp cận hắn hứa hẹn đủ thứ đãi ngộ tốt nhất cho người mới, Trần Tuấn Phàm cho rằng được mình để mắt tới thì hắn phải biết ơn mà đồng ý.
Nhưng Cố Hàn Thâm lại chọn Vương Lị Lan, hơn nữa nhanh chóng nổi tiếng, sau này còn vượt mặt cả đám nghệ sĩ kỳ cựu để trở thành anh cả của công ty.
Cùng ở một công ty, dù muốn hay không thì hai bên cũng phải cạnh tranh về tài nguyên và địa vị, không bên này đè bẹp bên kia thì bên kia lật đổ bên này.
Trần Tuấn Phàm có tính tình kiêu ngạo, bị lép vế nhiều năm như vậy thì trong lòng sớm đã bất mãn, thỉnh thoảng dùng mấy trò vặt vãnh gây rối.
Tuy nhiên, theo Cố Hàn Thâm thấy thì chuyện lần này có vẻ vượt quá khả năng của Trần Tuấn Phàm, nhưng vì những khả năng khác còn hoang đường hơn, tạm thời chỉ có thể nghĩ đến Trần Tuấn Phàm, hoặc là nhà họ Sở kia...
Nhưng dù đối phương muốn làm gì đi nữa, Cố Hàn Thâm chắc chắn một điều, đứa bé này không phải con mình nên việc hắn cần làm rất đơn giản, tắm rửa sạch sẽ rồi đến đồn cảnh sát báo án, con nít không tự nhiên xuất hiện được, đã đi qua thì nhất định để lại dấu vết.
Cùng lúc đó, hai mẹ con Khâu Toàn Ninh đã cãi nhau qua điện thoại.
Sau khi rời khỏi phòng tắm, không còn thấy cục bột mềm mại đáng yêu đâu nữa, Khâu Toàn Ninh mới rảnh đầu để nghĩ đến chuyện nghiêm túc hơn.
Tuy rằng cô ấy không nghĩ mẹ mình có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp đến vậy, và cũng không muốn tin mẹ mình là cái loại tra chuyên lăn giường với mấy cậu trai trẻ có thể làm con mình như lời đồn.
Nhưng cô ấy vẫn luôn không thể hiểu nổi lý do bố mẹ mình ly hôn, bố cô là giáo sư đại học, theo cô thấy thì trước khi ly hôn, bố mẹ luôn là một cặp vợ chồng kiểu mẫu yêu thương nhau hết mực.
Dù công việc của mẹ rất bận rộn nhưng bố luôn thông cảm cho mẹ, mỗi khi cô phàn nàn thì bố đều bênh mẹ và an ủi cô.
Hơn nữa sau khi ly hôn, bố cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, đến giờ cũng không đi bước nữa khiến cô đau lòng cho người bố bị bỏ rơi của mình.
Bố mẹ ly hôn vào đúng tuổi dậy thì, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận cái lý do tình cảm nhạt nhòa chia tay trong hòa bình kia.
Vì có khúc mắc trong lòng, lại thêm lời bạn thân, đứa bé đột ngột xuất hiện và phản ứng kỳ lạ của Cố Hàn Thâm... Hàng loạt chuyện dồn nén khiến Khâu Toàn Ninh bùng nổ, cô dứt khoát gọi điện cho mẹ mình.
Nghe xong một tràng dài như trút bầu tâm sự của cô, Vương Lị Lan không hề nổi giận mà dùng giọng điệu khó diễn tả được phản bác: "Khâu Toàn Ninh, con điên rồi à, con nít lớn bằng hai bàn tay đã biết gọi ba, sao con không đi viết truyện khoa học viễn tưởng luôn đi?"
Lúc Cố Hàn Thâm bế đứa bé từ phòng tắm ra, hai mẹ con họ đã cãi nhau ỏm tỏi.
Khâu Toàn Ninh cho rằng đối phương đang lảng tránh, chột dạ không muốn thừa nhận, không nhận thì thôi đi, còn mở miệng vu oan cho cô phát điên.
Mà một chữ Vương Lị Lan cũng không tin, lúc đầu con gái bà sinh non có bảy tháng, sinh ra chỉ 1300 gram, vừa lọt lòng đã phải ở trong lồng kính chăm sóc đặc biệt.
Vì phát triển chưa hoàn chỉnh khiến hàng loạt vấn đề kéo đến, phổi chưa trưởng thành, nhiễm trùng chéo, chức năng gan bất thường... phải nằm lồng kính ở phòng chăm sóc đặc biệt tận hai tháng mới được xuất viện. Cô quá hiểu những điều một đứa trẻ sinh non phải trải qua.
Bây giờ lại bảo cô rằng một đứa bé là sinh non, bé tí teo đã biết gọi ba, mà còn gọi Cố Hàn Thâm, chuyện này đúng là chuyện trên trời rơi xuống!
Vương Lị Lan thấy nói con gái mình phát điên đã là nhẹ lắm rồi.
Khâu Toàn Ninh tức đến nổ cả đầu, quay sang nhìn cục bột nhỏ trong lòng Cố Hàn Thâm, lập tức ngắt điện thoại sang gọi video.
Bên kia Vương Lị Lan đang chờ cuộc gọi, nghĩ bụng rảnh rỗi không có gì làm thì xem con gái mình đang giở trò gì, đừng có làm ầm ĩ đến Cố Hàn Thâm là được.
Rồi thấy trên màn hình một cái gáy đầy lông tơ, theo tầm nhìn từ ống khính, Vương Lị Lan thấy rõ một bé con tí xíu đang ngoan ngoãn nằm trên ngực Cố Hàn Thâm.
Cái mông nhỏ xíu được quấn mấy lớp tã trông rất cong, được bàn tay to của Cố Hàn Thâm nâng đỡ cẩn thận.
Đứa bé rất nhỏ nhưng không đỏ hỏn như những đứa trẻ sinh non, trông như chỉ cần chạm vào là vỡ.
Da dẻ đứa bé trắng nõn khác thường, nhưng lại là kiểu trắng khỏe mạnh.
Hơn nữa xương cốt trẻ con cỡ này còn mềm, không thể nằm thẳng người được, vậy mà bé lại có thể tự điều khiển cơ thể nằm trên ngực Cố Hàn Thâm.
Vương Lị Lan còn chưa tiêu hóa hết, Khâu Toàn Ninh đã lia máy quay vào cái mặt nhỏ xinh đẹp giống Cố Hàn Thâm như đúc.
Vương Lị Lan hoàn toàn đơ người, mấp máy môi mãi không nên lời.
Mẹ của Cố Hàn Thâm là con lai nhưng ngoại hình lại thiên về phương Đông, chỉ có đôi mắt xanh ngọc bích là mang nét phương Tây. Đến đời Cố Hàn Thâm thì gen lai đó càng không rõ.
Nhưng nếu nhìn kỹ lúc có ánh sáng, sẽ thấy đôi mắt màu sẫm của Cố Hàn Thâm không phải màu đen nâu thường thấy, mà là màu đen xanh hiếm có.
Đứa bé trong ống kính này, ngay cả điểm đó cũng giống y như đúc.
Là người đại diện hợp tác nhiều năm, Vương Lị Lan tự nhận mình hiểu rõ về con người và nhân phẩm của Cố Hàn Thâm. Trước khi nhìn thấy mặt đứa bé, cô vẫn tin chắc rằng Cố Hàn Thâm không phải là người sẽ lén lút có con riêng, nhưng sau khi nhìn rõ mặt đứa bé, cô cũng bắt đầu dao động.
Bỏ qua vẻ đắc ý trong giọng nói của con gái, Vương Lị Lan hít sâu một hơi: "Tiểu Thâm, tôi hy vọng cậu đừng giấu diếm điều gì."
Cố Hàn Thâm: "…"
"Mười phút sau, tôi sẽ đưa đứa bé không liên quan gì đến mình này đến đồn cảnh sát gần nhất."
Hắn không muốn giải thích thêm, nhưng vừa dứt lời, đứa bé trong lòng lại ngẩng cái đầu nhỏ lên, thuần thục rên rỉ: "Papa! Papa! Papa!"
Cố Hàn Thâm: "… Năm phút!"
Hắn không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.