Cố Hàn Thâm làm cái gì thế? Không thấy em bé khóc à?!

Khâu Toàn Ninh cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy vì tiếng khóc của bé, nhưng thấy Cố Hàn Thâm chẳng hề để ý đứa bé đang nằm trên chăn mà định vén chăn xuống giường, cô lập tức lao tới: "Cố Hàn Thâm! Con anh kìa!"

Khâu Toàn Ninh đỡ đứa bé suýt bị ông bố trẻ hất bay, nhưng cô cũng chưa bế trẻ con bao giờ, huống chi là một đứa bé tí hon như thế này, loay hoay một hồi mới đỡ được bé nằm trong lòng mình một cách thoải mái.

Nhưng đứa bé càng khóc to hơn, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Cố Hàn Thâm đang ngồi đơ trên giường: "Hức hức oa oa oa..."

Đồng thời cố vươn hai cánh tay ngắn ngủn huơ huơ trong không trung, dù không hiểu tiếng trẻ con nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự lên án của bé dành cho bố mình, cả sự mong muốn được bố ôm dù suýt bị hất xuống.

Nhìn Cố Hàn Thâm vẫn không nhúc nhích, chẳng có ý định đón lấy con, Khâu Toàn Ninh cố nén lửa giận trong lòng. 

Cô thầm nhủ bình thường thì lạnh như băng, giờ thì đơ như khúc gỗ, cái kiểu đàn ông này đẹp trai đến mấy cô cũng chẳng ưa nổi!

Cố Hàn Thâm ngẩn người hỏi: "Cô... cô cũng thấy?"

Giọng thật của hắn vốn trầm lạnh, khi đóng phim có thể thay đổi tùy theo vai diễn, nhưng đây là lần đầu tiên Khâu Toàn Ninh nghe thấy giọng nói cứng nhắc và khó khăn đến vậy.

"Hả, anh hỏi gì vậy? Đương nhiên là thấy rồi, hai người giống y hệt nhau đấy... anh Cố, có phải tối qua anh lại đau đầu không?" Khâu Toàn Ninh không biết rõ bệnh tình của Cố Hàn Thâm, chỉ cho rằng hắn bị đau nửa đầu, những lúc bệnh nặng sẽ đau đến mức tinh thần hoảng hốt.

Cố Hàn Thâm: "…"

Ảo giác! Đến cả Khâu Toàn Ninh cũng là ảo giác!

Nửa tiếng sau, Cố Hàn Thâm ôm một cục bột nhỏ đang chóp chép miệng trong ngực, mặt đen như đáy nồi.

Mặc dù đã dùng nhiều cách để loại trừ khả năng đứa bé là ảo giác, nhưng Cố Hàn Thâm vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Khâu Toàn Ninh ngồi trên chiếc ghế đơn đối diện, hết nhìn mặt lớn lại nhìn mặt nhỏ giống nhau như đúc, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Trong lòng cô có cả tá chuyện muốn hỏi, nhưng ở cạnh Vương Lị Lan lâu ngày, những thứ khác có thể chưa học được bao nhiêu, nhưng điều quan trọng nhất trong giới giải trí là giữ mồm giữ miệng thì cô thấm nhuần, không nên nói là nhất quyết không nói, không nên hỏi thì có chết cũng không hỏi.

Cũng vì vậy mà Vương Lị Lan yên tâm để con gái mình ở bên cạnh Cố Hàn Thâm rèn luyện.

Cứ tưởng tình hình sẽ giằng co như vậy, Khâu Toàn Ninh đành dồn hết sự chú ý vào cái lưng nhỏ xíu của cục bột, nhìn đến mức tình mẫu tử trào dâng, cả người như muốn tan chảy.

—Huhu, đáng yêu quá, sao đến cái gáy cũng đáng yêu thế này!

—Mềm mềm sữa sữa~ Ah~ Tôi chết mất! ~ Nếu được ôm mãi thì tốt biết mấy, tiếc là cục bột này chỉ chịu nín khi anh Cố ôm...

—Trời ơi! Bé đang ợ hả?!

Thật ra cục bột bị sặc miếng nước miếng, với lại chóp chép mồm mãi mà không thấy sữa đâu, hết sặc thì bắt đầu chu môi hừ hừ.

Đứa bé dù có đáng yêu đến đâu thì lúc khóc quấy cũng rất ồn ào, chỉ là ồn ào ít hay ồn ào nhiều thôi, Cố Hàn Thâm còn chưa nghĩ ra lý do hợp lý đã bị tiếng hừ hừ của cục bột làm cho gián đoạn mạch suy nghĩ.

Hắn nhíu mày nhìn xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và đen nhẻm như cũ, như thể đang âm thầm thẩm vấn đối phương vì sao cứ khóc quấy không ngừng.

Đương nhiên, nếu chiêu này có tác dụng thì giờ người ôm đứa bé đã không phải là Cố Hàn Thâm.

Khâu Toàn Ninh hoàn toàn bị cái mặt nhỏ xinh như ngọc của cục bột chinh phục, cái kiểu thần tượng mặt búng ra sữa gì đó, có khơi gợi lòng ham muốn bảo vệ đến đâu cũng không thể so được với một đứa bé xinh đẹp thật sự!

Đối với thần tượng, Khâu Toàn Ninh sẵn sàng dâng tiền tài, nhưng đối với em bé xinh như thiên đồng hạ phàm này, Khâu Toàn Ninh tự động thêm vào đầu mình cả một quyển tiểu thuyết bi tình ba vạn chữ.

Cho nên dù cũng chẳng có kinh nghiệm gì cho cam, Khâu Toàn Ninh vẫn lo lắng cho bé hơn cả Cố Hàn Thâm, thấy bé vẫn còn chóp chép miệng, liền tích cực nghĩ nguyên nhân: "Có phải... đói rồi không?"

Hỏi xong không đợi Cố Hàn Thâm trả lời, Khâu Toàn Ninh đã vỗ đùi đứng dậy, vừa đi nhanh vừa nói: "Chắc minibar có sữa!"

Kết quả mở xem thì ngoài rượu và nước trái cây chỉ có nước dừa, mà đều là đồ lạnh, chẳng thứ nào cho trẻ con uống được.

Cố Hàn Thâm nghe vậy, một tay đỡ lấy cục bột đang nằm sấp, đi về phía điện thoại bàn của khách sạn, chỉ một lúc sau đã có người mang đến bình sữa tươi ấm nóng và một bình sữa được rửa sạch.

Khâu Toàn Ninh nhanh tay đổ sữa vào bình, theo kỹ năng tìm được trên mạng, nhỏ sữa lên mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ, xác nhận không có vấn đề gì mới đưa cho Cố Hàn Thâm.

Cục bột nhỏ hừ hừ đến khàn cả giọng, cả người chút ỉu xìu, bình sữa vừa chạm đến miệng đã bị bé ngậm chặt, gần như ra sức mút.

Khâu Toàn Ninh thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhớ đến thông tin chăm sóc trẻ con mình từng xem trước đó: "Trên mạng nói trẻ dưới một tuổi không nên uống sữa tươi thường xuyên, phải là sữa mẹ hoặc sữa công thức."

Nói được một nửa, Khâu Toàn Ninh đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt dò hỏi nhìn về phía Cố Hàn Thâm: "Anh Cố... mẹ đứa bé..."

"Cô hỏi tôi?" Cố Hàn Thâm lạnh lùng nhướng mày: "Tôi cũng muốn biết, đứa bé này từ đâu chui ra đây."

Rồi trước ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng của Khâu Toàn Ninh, hắn nhấn mạnh kết luận cuối cùng: "Đứa bé này không phải con tôi."

Đầu Khâu Toàn Ninh chậm rãi hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, nhìn Cố Hàn Thâm rồi lại cúi đầu nhìn đứa bé, nhìn tới nhìn lui so sánh một vòng, đối với cái tình huống đáp án viết ngay trên mặt đề này, Khâu Toàn Ninh cảm thấy Cố Hàn Thâm nói câu đó thật là nhạt nhẽo.

"Nhưng anh và đứa bé này... đã... giống nhau đến mức không cần làm xét nghiệm ADN luôn rồi..."

Lời còn chưa dứt mặt Cố Hàn Thâm đã đen như đáy nồi, mặc dù hắn cũng thấy đứa bé này giống mình, nhưng có làm hay không thì hắn biết rõ, hắn cũng không cho phép cái dòng gen điên khùng của mình có khả năng được tiếp nối.

"Tôi nhắc lại lần cuối, đứa bé này không phải con tôi, tôi không biết nó từ đâu tới."

Giọng nói lạnh như băng của Cố Hàn Thâm vừa dứt, cục bột đang ôm chặt bình sữa bú lấy bú để bỗng buông thõng đầu ti.

Cục bột nhíu mày nhỏ xíu nhìn Cố Hàn Thâm chằm chằm, há cái miệng nhỏ xíu lộ ra cái lợi hồng hồng, như thể nghe hiểu được lời phủ nhận thân phận của Cố Hàn Thâm mà ra sức tranh cãi: "A a a a..."

Cố Hàn Thâm và Khâu Toàn Ninh đều hiểu, đặc biệt là cục bột càng kêu càng gấp: "A a nha a a a a!!!" Thậm chí cả người cũng giãy giụa dữ dội, bình sữa uống được một nửa rơi cả xuống đất cũng chẳng buồn để ý.

Khâu Toàn Ninh vừa định nói móc một câu lại nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách, cùng lúc đó cục bột cũng ngừng giãy giụa kêu la.

Mà cái khăn tắm trắng quấn quanh người cục bột, cùng với cái áo sơ mi mới thay của Cố Hàn Thâm đều loang ra một mảng lớn vết nước...

Khâu Toàn Ninh khó tin nhìn xuống cục bột, chỉ thấy bé đang lim dim mắt thở một hơi thật dài.

Cái vai nhỏ xinh dựa vào ngực Cố Hàn Thâm, ngẩng cái mặt nhỏ lên nhìn mặt người đen hơn cả than kia, đột nhiên như có thần linh mách bảo, toe toét cái miệng còn chưa mọc răng, thốt ra tiếng "papa" đầu tiên trong đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play