Vương Lị Lan nghe giọng điệu và vẻ mặt của Cố Hàn Thâm không giống đang nói dối. Cộng thêm nhiều năm quen biết và hiểu gia thế của Cố Hàn Thâm, hơn nữa cô còn là một người mẹ có kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ.

Đứa bé cỡ này bình thường không thể rời khỏi lồng kính, vậy mà bé đã có thể mở miệng gọi ba. Hơn nữa cô cũng không nghĩ Trần Tuấn Phàm có khả năng làm ra chuyện này, tạo ra một đứa bé giống đến vậy... Trong lúc suy nghĩ miên man, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Không được tìm cảnh sát."

Vương Lị Lan nhìn qua màn hình, nghiêm túc nói: "Tiểu Thâm, cậu có nghĩ đến chuyện này chưa, nếu ở đồn cảnh sát xét nghiệm ra đứa bé là con của cậu thì sẽ ra sao?"

Đứa bé này quá giống Cố Hàn Thâm, dù không phải con hắn nhưng một khi ngoại hình của đứa bé bị lộ ra ngoài, hắn buộc phải chứng minh sự trong sạch của mình mới thoát được.

Mà đời người luôn có những chuyện khó lường, Cố Hàn Thâm không nên và không thể mạo hiểm như vậy. Dù thế nào đi nữa, cũng nên đưa đứa bé đi xét nghiệm xác nhận trước đã.

Trước tiên phải đảm bảo không có quan hệ huyết thống, rồi mới xử lý các chuyện khác được. 

Cố Hàn Thâm im lặng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Vương Lị Lan.

Vừa hay bệnh viện tư Cố Hàn Thâm hay đến có hợp tác với trung tâm giám định, có thể cung cấp dịch vụ bí mật và nhanh chóng cho khách hàng VIP.

Vương Lị Lan còn thấy cần đưa đứa bé đi khám nhi khoa, cô không thể tin một đứa bé nhỏ như vậy lại có thể sống khỏe mạnh bên ngoài lồng kính.

Cố Hàn Thâm nghe mà thấy đau đầu, may mà cục bột uống hai bình sữa xong đã buồn ngủ, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn rầm rì vài tiếng.

Để tránh đứa bé lộ ra ngoài, Cố Hàn Thâm trùm áo khoác lên trước ngực che kín mít, nhưng khi vào thang máy mới phát hiện chân của đứa bé vẫn thò ra ngoài áo khoác, Cố Hàn Thâm vội vàng túm lấy cái chân đang quơ qua quơ lại kia.

Khi lên xe, Cố Hàn Thâm dùng một tay ôm đứa bé, hắn cúi đầu trầm tư, cố gắng tìm lời giải thích hợp lý nhất nên không để ý đến cơn đau âm ỉ phía sau lưng, cho đến khi ngồi phịch xuống ghế khiến cơn đau nhói lên gấp mấy chục lần.

Cố Hàn Thâm suýt không ngồi vững nổi, hắn nghiến răng điều chỉnh tư thế, hơi nghiêng người dồn trọng tâm sang mông trái, tay chống vào hộp tỳ tay mới ngồi vững được.

Đợi đến khi hắn mở áo khoác ra, mới phát hiện cục bột đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình.

Cục bột tưởng ba vừa trùm chăn vừa lắc lư là muốn chơi với mình, thấy hai người nhìn nhau thì oa lên cười khanh khách.

Tuy lớn bé có ngoại hình giống nhau đến lạ, nhưng ngoài lúc đóng phim cần thiết, mặt Cố Hàn Thâm lúc nào cũng lạnh tanh.

Đứa bé trong lòng hoàn toàn trái ngược, chỉ cần được nằm trong lòng Cố Hàn Thâm là vui vẻ hớn hở ngay.

Hai khuôn mặt trông rất giống nhau, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác khác biệt một trời một vực. 

Nhìn nụ cười của đứa bé con, Cố Hàn Thâm cảm thấy xa lạ.

Hình như hắn cũng từng có nụ cười thế này, nhưng từ khi biết được không ai cần mình, kể cả mẹ ruột, hắn không cười được nữa...

Cố Hàn Thâm nhìn đứa bé trong lòng một lúc lâu, cuối cùng trước tiếng "papa" non nớt của đứa bé, hắn khép mắt lại.

Dù sao cũng sắp xác định bọn họ không liên quan đến nhau, hắn không cần nghĩ nhiều về chuyện này.

Đứa bé đang hăng say chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ thấy vậy mới nghiêng đầu thắc mắc, có vẻ không hiểu vì sao ba đột nhiên không để ý đến mình.

Nhưng bé con là bé ngoan, ba nhắm mắt ngủ thì bé cũng dùng cái mặt đầy thịt nắn cọ cọ cổ áo ba, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm im lặng.

Ngửi thấy mùi hương sạch sẽ từ ba làm bé con sung sướng hết cỡ, cả người như phát ra bong bóng màu hồng với mấy dòng chữ "thích ba quá", "thích ba ôm", "Kiều Kiều ngoan nhất".

Hệ thống thỉnh thoảng liếc qua xem tình hình thì thấy cảnh này, nó lướt nhanh qua tiến trình hiện tại của thế giới, "ồ" một tiếng đầy ngạc nhiên. 

Nó thử liên lạc với đứa nhỏ nhưng không được.

Mặc dù đã liên hệ với đồng nghiệp ở bộ phận khác, nó vẫn không tìm ra lỗi ở chỗ nào.

Nhưng có một điều chắc chắn là hệ thống kết nối dựa trên độ tương thích linh hồn giữa vật chủ và đối tượng nhiệm vụ, chứ không phải quan hệ huyết thống.

Hệ thống có thể dùng điểm tích lũy để giải quyết vấn đề này, nhưng chẳng có lý do gì để nó lãng phí điểm vào một vật chủ nhận sai.

Đợi có kết quả xét nghiệm ADN, đứa bé này sẽ bị phản diện giao cho cảnh sát, quan hệ giữa hai người coi như chấm dứt. 

Bảy ngày sau nhiệm vụ thất bại, nó có thể đi tìm vật chủ khác để làm lại nhiệm vụ cảm hóa.

Còn việc thanh toán số điểm tích lũy bị mất do chọn nhầm người, hệ thống đành tự chịu.

Nghĩ vậy hệ thống nhanh chóng chuyển màn hình, định canh đúng lúc có kết quả giám định rồi quay lại.

Không ngờ hệ thống vừa đi, Khâu Toàn Ninh đang lái xe bỗng lên tiếng: "Hình như có xe theo dõi, anh Cố."

Việc xác định quan hệ cha con của đứa bé không phải chuyện nhỏ, Khâu Toàn Ninh khá cảnh giác trên đường đi, thỉnh thoảng ngó kính chiếu hậu, nhìn trước ngó sau, không ngờ cô ấy lại phát hiện xe khả nghi.

Cố Hàn Thâm nhìn theo hướng cô ấy chỉ: "Xuống cầu phía trước thì về nhà luôn đi."

Cố Hàn Thâm nhìn ra ngoài, bé trong lòng cũng bắt chước ba nhìn ra nên Cố Hàn Thâm vừa dứt lời, bé đã mở to mắt bắt chước theo: "A a a nha a oa..."

Cảnh này làm Khâu Toàn Ninh cưng muốn chết, Cố Hàn Thâm nhìn đôi mắt sáng long lanh của đứa nhỏ với tâm trạng phức tạp.

Cái thứ nhỏ bé này cũng biết tìm niềm vui đấy.

Tuy không đến bệnh viện được nhưng việc lấy mẫu ADN xét nghiệm cũng dễ, tự lấy rồi nhờ trợ lý mang đi xét nghiệm là được. 

Vì vậy Cố Hàn Thâm vừa về đến nhà đã bắt đầu nhổ tóc.

Không ngờ hắn còn chưa kịp nhổ tóc bé đã phản kháng, nhăn cái mặt nhỏ xíu, vung vẩy tay như muốn ngăn cản: "A a a a a! Papa ư!".

Nhưng bé còn quá nhỏ, muốn ngăn cản Cố Hàn Thâm thì đúng là châu chấu đá xe.

Cố Hàn Thâm không hề nao núng, giật luôn một nhúm tóc ra.

Với người quen chịu những cơn đau đầu dữ dội, việc giật tóc gây ra nhói nhẹ này chẳng đáng gì.

Nhưng bé vừa thấy sợi tóc bị giật đã đỏ hoe mắt, đợi Cố Hàn Thâm bỏ bảy tám sợi tóc vào túi, bé bắt đầu rơi nước mắt lã chã.

Không ồn ào, không quấy khóc cũng không gọi papa, chỉ mím cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Từng giọt nước mắt tròn xoe, trong suốt lăn xuống cái cằm bé xíu rơi thẳng lên vạt áo Cố Hàn Thâm, thấm ướt thành từng vệt đậm màu.

Có lẽ vì đứa bé khóc quá đáng thương, tay Cố Hàn Thâm khựng lại một chút, lát sau mới bỏ tóc vào túi: "....Có làm mày đau đâu, khóc gì hả?"

Con nít còn nhỏ quá, nang tóc chưa phát triển hoàn toàn, không thích hợp để lấy ADN, lấy máu hoặc phết niêm mạc miệng thì tốt hơn.

Rõ ràng là dù người lớn hay trẻ con, dùng tăm bông ngoáy nhẹ vào niêm mạc miệng cũng là cách lấy mẫu dễ nhất. Còn việc Cố Hàn Thâm chọn nhổ tóc là vì thích sạch sẽ.

Nhưng bé cứ rấm rức mãi, Cố Hàn Thâm đành lấy tăm bông nâng cằm bé lên lấy mẫu. Hắn nghĩ đợi lấy xong, biết là không đau thì bé sẽ nín thôi.

Không ngờ bé ngoan ngoãn làm theo nhưng nước mắt cứ rơi như mưa, trông vô cùng tủi thân.

Cố Hàn Thâm lấy mẫu xong, nhíu mày hỏi: "Mày khóc gì nữa? Có đau không?"

Bé đã khóc đến nấc cả lên nhưng vẫn cố ngước cái cằm nhỏ xíu, chỉ vào cái túi trong suốt đựng tóc của Cố Hàn Thâm, rồi "òa" một tiếng vùi vào hõm vai Cố Hàn Thâm, khóc càng dữ dội hơn.

Bé vừa khóc vừa nghẹn ngào gọi "papa", phải "pa" rất lâu mới miễn cưỡng thốt ra được một âm giống như "đau".

Cố Hàn Thâm như bị bỏng vì nước mắt ấm nóng, cả người cứng đờ.

Dù lý trí mách bảo rằng một đứa bé còn chưa nói sõi, dù có phát triển hơn bạn bè, cũng không thể vì đau lòng cho hắn mà nói được câu "papa đau".

Nhưng hắn vẫn mềm lòng, bị một cảm xúc vô cùng xa lạ lay động...

Cùng lúc đó, trong đầu bé vang lên giọng nói máy móc: [Độ cảm hóa của Cố Hàn Thâm +3]

Bé đang bận buồn, tất nhiên không để ý đến cái giọng nói tự động vang lên trong đầu.

Nhưng hệ thống vừa quay lại xem kết quả giám định, rồi tính chuyện treo máy cái thế giới này, nghe thấy giọng thông báo kia thì ngẩn người luôn.

Cái...

Cái này cũng được á?

Hệ thống không hiểu, hệ thống chấn động cực mạnh!!!

Khâu Toàn Ninh vào lấy mẫu thì bé đã nín khóc rồi.

Nhưng vì vừa nãy khóc quá dữ dội, dừng rồi vẫn nức nở thảm thương.

Khâu Toàn Ninh cầm điện thoại vừa tắt, định báo lại chỉ thị mới nhất của Vương Lệ Lan nhưng thấy bé con mếu máo, trong lòng chỉ còn một chữ "chết tiệt".

Cô ấy buột miệng: "Anh đánh bé à?"

Cố Hàn Thâm nghe vậy thì ngước mắt, lạnh lùng liếc cô ấy một cái.

Khâu Toàn Ninh bị ánh mắt lạnh như dao của làm cho rát cả da, đang bực mình vì quá nuông chiều bé thì nhận ra đuôi mắt của ông chủ mình cũng hơi đỏ lên thì phải...

Khâu Toàn Ninh: ?

Khâu Toàn Ninh: !!!

Cô ấy làm trợ lý cho Cố Hàn Thâm gần hai năm nay, đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy ở ngoài phim trường, mới mắt trợn tròn há hốc mồm: "Anh đánh thật à?"

Cố Hàn Thâm: "...."

Hắn đưa túi đựng mẫu của hai người cho cô, ý bảo cầm đồ rồi đi nhanh, đừng có đứng trước mặt hắn nữa.

Bình thường Khâu Toàn Ninh không lỗ mãng như vậy, tại bị đám săn ảnh làm cho tức điên nên mới lỡ lời.

Nhưng cô ấy thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì đã làm cho Cố Hàn Thâm đỏ mắt.

"Anh Cố, em phải đợi Tiểu Nhạc đến mới đi được..."

Khâu Toàn Ninh đã báo ngay chuyện bị theo dõi cho bà chủ Vương cũng là mẹ mình, nhanh chóng biết được là hai người thật sự bị chụp lén, hơn nữa đối phương đã chuẩn bị từ trước.

Tuy không theo dõi được gì, nhưng bọn họ đã đặt máy quay lén ở hành lang khách sạn.

Tác giả có lời muốn nói:

Để một em bé mắt ngấn lệ ở đây cho các cô các dì ngắm nhé~

Bé: QAQ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play