Phản ứng đầu tiên của Cố Hàn Thâm là chắc chắn mình bị ảo giác, cả nghe lẫn nhìn.
Dù biết rõ bệnh tình ngày càng nặng, hắn cũng không ngờ nó tệ đến mức này.
Thường thì ảo giác của hắn có nguyên nhân cả, ví dụ như vào ngày giỗ mẹ, hắn sẽ thấy bà mặc đồ đẫm máu, nhảy xuống ngay trước mắt hắn lần nữa.
Bên tai hắn văng vẳng lời cuối cùng của bà lúc còn tỉnh táo: “Xin lỗi con, Tiểu Thâm, mẹ lại làm con buồn rồi đúng không? Tin mẹ lần nữa thôi nhé? Mẹ yêu con...”
Cố Hàn Thâm ngồi dậy, cau mày suy tư. Tại sao hắn lại bị ảo giác quái gở thế này?
Những gì xảy ra ban ngày…
Chẳng lẽ tại câu đốc thúc của đạo diễn Bạch: “Tuổi này của cháu phải tranh thủ thôi, đừng như tôi bốn mươi mới có con, giờ thằng nhóc nó trèo mái nhà suốt, tôi đuối cả người...”
Tác dụng của rượu và thuốc khiến bệnh tình của Cố Hàn Thâm dịu đi nhiều, nhưng đầu hắn vẫn âm ỉ đau, choáng váng nặng trịch. Đầu óc trì trệ của hắn lơ lửng giữa tỉnh táo và mất kiểm soát.
Hắn tự nhủ mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng khi thò tay vào trong quần lấy "con" ra, hắn không khỏi bàng hoàng. Không ngờ có ngày hắn lại "sinh" con, mà lại chui ra từ đằng sau, phải nói là cái ảo giác này vừa lố bịch vừa có phần... hợp lý đến kỳ lạ.
Da ở gần xương cụt của hắn vẫn còn cảm giác đau nhức do vỏ trứng vỡ găm vào, còn có một mảng bầm tím lớn mà hắn không để ý. Nhưng trong quần hắn chỉ có một đứa bé tí xíu đang khóc oe oe như mèo con, vỏ trứng thì biến đâu mất.
Đứa bé này không chỉ khóc yếu ớt mà còn nhỏ đến kinh ngạc, Cố Hàn Thâm úp hai bàn tay là che hết cả người.
Thực ra Tiểu Trĩ Kiều lúc mới rời khỏi vỏ trứng chỉ nặng hơn 1kg, cân nặng của trẻ sinh non bảy tám tháng.
Nhưng khác ở chỗ da bé trắng như tuyết, tóc đen nhánh, đôi mắt tròn xoe màu xanh đậm giống hệt Cố Hàn Thâm, cái miệng nhỏ hồng hào hơi chu ra, phát ra tiếng khóc thút thít rất đáng yêu.
Bàn tay và bàn chân bé xíu khua khoắng lung tung trong không trung trông không hề yếu ớt, mà giống như một con non nửa tuổi được thu nhỏ lại.
Vì kích thước quá nhỏ so với bình thường, cộng thêm khuôn mặt quá đỗi xinh xắn, người ta nhìn vào sẽ không nghĩ đây là một đứa trẻ sơ sinh, mà là một con búp bê trẻ con đặc biệt.
Khi bàn tay to lớn của Cố Hàn Thâm chạm vào, đứa bé lập tức dang hai cánh tay ngắn ngủn ôm chặt lấy hắn, nín luôn cả tiếng khóc, dán vào lòng bàn tay mát lạnh của hắn mà dụi tới dụi lui đầy thỏa mãn.
Đứa bé dụi một lúc, cái mày nhỏ nhắn của bé hơi nhíu lại rồi lại oe oe vươn tay về phía Cố Hàn Thâm, như muốn đòi hỏi gì đó hơn nữa.
Trẻ con xinh xắn luôn dễ khiến người ta mềm lòng, huống chi bé còn chủ động nũng nịu đòi ôm ấp vuốt ve.
Nhưng vẻ mặt Cố Hàn Thâm vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, như thể chẳng thấy đứa bé trước mắt đáng yêu chút nào.
Ban đầu hắn định lôi đứa bé ra để sang một bên ngủ tiếp, vì đối phó với ảo giác thì chỉ có cách đó.
Nhưng sau khi nhìn đứa bé một hồi, dù vẻ mặt tuấn tú vẫn lạnh băng, cơ thể hắn lại vô thức nâng đứa bé lên cao hơn, đến khi cánh tay ngắn ngủn của bé chạm được vào mặt hắn.
Đứa bé ôm lấy đầu hắn, áp khuôn mặt mềm mại lên má Cố Hàn Thâm mà cọ nguậy đầy thích thú, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ hừ nho nhỏ hạnh phúc như mèo con.
Cố Hàn Thâm cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ làn da mềm mại của bé, cùng với mùi sữa thơm ngây ngất đặc trưng của trẻ con.
Đầu óc vốn đã không nhạy bén nay lại càng bị nhiều suy nghĩ hỗn độn tấn công. Một bên bản năng chống cự sự thân thiết của đứa bé, một bên lại khó kiềm lòng mà nảy sinh một chút cảm xúc khác lạ. Thậm chí còn cảm thấy cơ thể, đặc biệt là nửa thân dưới đau nhức rõ rệt, như thể vừa trải qua cuộc sinh nở thật sự.
Hắn chỉ cho rằng lần này ảo giác khiến hắn thấy hỗn loạn chưa từng có, là biểu hiện của việc bệnh tình trở nặng.
Nhưng hắn không biết rằng đây là sự trợ giúp tân thủ mà hệ thống cung cấp để cảm hóa trùm phản diện diệt thế.
Điểm Mê Hoặc tuy chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, nhưng lại phát huy tác dụng cực lớn vào thời điểm ban đầu dễ thất bại nhất.
Ví dụ với một tên trùm phản diện hoàn mỹ và điên cuồng như Cố Hàn Thâm, dù bị hạ thuốc chuốc rượu lên cơn bệnh, hắn ta cũng sẽ cố gượng đánh bay kẻ dám leo lên giường mình, nhưng khi có điểm Mê Hoặc, đối tượng nhiệm vụ dễ bị lay động hơn, và tự động hợp lý hóa mọi chuyện.
Không chỉ khiến phản diện chấp nhận người kia mà còn để lại một ấn tượng khác biệt về sự chấp nhận này, một khi đối phương nảy sinh cảm giác đặc biệt, khả năng lớn là sẽ có một khởi đầu tốt đẹp cho mối quan hệ "yêu trước làm sau".
Tất nhiên không phải người làm nhiệm vụ nào cũng muốn dùng thể xác để hoàn thành nhiệm vụ cảm hóa.
Có những người thuộc tuýp quyến rũ dùng chiêu ngược, lợi dụng hiệu ứng Mê Hoặc để khiến phản diện lúc đầu không chiếm được gì.
Nhưng dù là trường hợp nào, hệ thống 520 đã hỗ trợ vô số người làm nhiệm vụ vẫn không ngờ tới kiểu chơi này.
Đặc biệt là khi nó xem những ảo giác mà Cố Hàn Thâm đang trải qua do điểm Mê Hoặc tạo ra... Hệ thống không khỏi dùng tay máy vỗ bốp bốp vào mặt... Thật là lố bịch!
Nhìn hai người trên màn hình trông có vẻ tình cảm, hệ thống vừa tê tái vừa choáng váng. Một lúc sau, nó cố gắng liên lạc với đứa bé qua sóng não: [Em trai, cậu giả vờ đấy à?]
Trẻ con thật làm sao mà lanh lợi vậy được?
Nhưng lần này đứa bé vẫn không phản ứng gì, thậm chí chẳng có một chút động tĩnh nào, như thể hoàn toàn đắm chìm trong việc dính lấy người kia, còn có lúm đồng tiền nhỏ xíu ngọt ngào trên má.
Đương nhiên những lần trước đứa bé có phản ứng thì cũng chỉ là bị hệ thống làm ồn nên khẽ động đậy thôi. Cả nhóc lẫn hệ thống chưa hề nói chuyện được với nhau, càng khiến hệ thống thấy bó tay.
Trước đây nó còn tưởng rằng mình và cái trứng này bị cách biệt ngôn ngữ, vì từ khi vào làm tới giờ nó chỉ tiếp xúc với người bình thường, nó muốn tìm dữ liệu về giống loài không phải người cũng không có.
Nhưng nhìn cảnh hai người lớn nhỏ dính lấy nhau rồi dần dần nằm xuống chăn, hệ thống cảm thấy cái trứng này chẳng muốn để ý đến mình.
Hình ảnh như ngừng lại, Cố Hàn Thâm hơi khom lưng để đứa bé trong lòng bàn tay dính chặt vào mình hơn.
Lúc đầu đứa bé còn chu miệng cọ tới cọ lui, chẳng mấy chốc cũng khẽ khép mắt, dính lấy hắn mà chìm vào giấc ngủ say.
Nếu chỉ số cảm hóa không hề thay đổi, hệ thống đã suýt cho rằng quả trứng này đi đường tắt thành công rồi.
Hệ thống hết hy vọng chuyển sang màn hình khác, cố gắng liên lạc với đồng nghiệp ở bộ phận phụ trách giống loài không phải người, nó cần tra xem cái trứng lỗi này từ đâu chui ra.
Nếu hai bên đều nhầm người làm nhiệm vụ thì nó sẽ tự bỏ tiền túi đổi lại rồi làm lại từ đầu, dù sao thì để một quả trứng đi cảm hóa phản diện chẳng đáng tin tẹo nào.
Vương Lị Lan phải đi chuyến bay sớm lúc sáu giờ để đến thành phố Z, nên trời còn chưa sáng đã phải rời khỏi khách sạn.
Dù Cố Hàn Thâm uống thuốc đặc trị xong sẽ toàn thân bủn rủn, đầu óc choáng váng buồn ngủ, trước đây tình trạng luôn ổn định nhưng vì hắn uống rượu bị hạ thuốc rồi lại dùng thuốc quá liều, Vương Lị Lan không dám đóng cửa phòng suốt đêm, sợ nửa đêm hắn xảy ra chuyện.
Sáng ra cô vội đến phòng ngủ chính xem thế nào, vì không muốn làm phiền Cố Hàn Thâm, cô không bật đèn, chỉ nhìn lướt qua tình hình nhờ ánh sáng từ phòng khách hắt vào.
Đồ đạc trong phòng không thay đổi gì, chứng tỏ Cố Hàn Thâm tối qua không lên cơn, Vương Lị Lan yên tâm hơn.
Vừa đi ra vừa lấy điện thoại định gọi cho con gái, trước khi đóng cửa, cô chợt nghe thấy tiếng "ưm" nho nhỏ, không giống tiếng của đàn ông trưởng thành, mà giống tiếng hừ hừ nho nhỏ đáng yêu của trẻ con khi ngủ.
Vương Lị Lan khựng lại, lập tức nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Chỉ thấy Cố Hàn Thâm đang nằm nghiêng ngủ say, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở rất khẽ của hắn.
Nghĩ đến suy đoán kỳ lạ của mình lúc trước, Vương Lị Lan bật cười lắc đầu rồi khẽ khàng rời khỏi phòng, đi gọi điện cho con gái.