"Cút!"
Cố Hàn Thâm hất mạnh tên diễn viên mới cố tình leo lên giường mình ra, đôi mày lạnh lùng nhíu chặt thành hình chữ X sâu hoắm, vẻ say xỉn biến mất trong nháy mắt.
Bị hất văng vào tường, tên diễn viên kia vẫn không từ bỏ ý định, dù sao cậu ta đã tốn bao công sức mới chen được vào bữa tiệc sinh nhật của đạo diễn Bạch.
Chính đạo diễn Bạch, người có ơn nâng đỡ Cố Hàn Thâm mới có thể khiến vị công tử hào môn kiêm ảnh đế này uống thêm vài chén, cậu ta may mắn hạ thuốc thành công.
Cơ hội ngàn năm có một thế này, làm sao có thể bỏ qua.
Nhưng ai có thể ngờ rằng người đàn ông thường ngày chỉ tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, khi phát hiện ra ý đồ của lại trở nên đáng sợ đến vậy, lập tức khiến cậu ta nhớ đến tên điên biến thái với chỉ số IQ cao mà Cố Hàn Thâm từng thủ vai, cả người toát ra khí chất âm trầm lạnh lẽo sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào.
Hơn nữa Cố Hàn Thâm nổi tiếng là tửu lượng kém, tối nay đã uống nhiều như vậy, vẻ mặt lại không lộ ra chút men say nào, tên diễn viên trẻ vừa muốn trèo giường đã tắt hẳn ý định.
Cậu ta giả vờ cười trừ chữa cháy: "Cố tiền bối, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn đỡ anh..."
Chưa đợi cậu ta giải thích xong, cửa phòng đã bị đóng sầm một cái.
Cố Hàn Thâm vào phòng cũng loạng choạng, phải chống tay vào tường mới đứng vững được.
Không phải vì tửu lượng của hắn kém thật, mà là do cồn đã gây ra chứng đau đầu thần kinh nghiêm trọng.
Hắn rất ít khi uống rượu, nhưng tối nay là trường hợp đặc biệt, đạo diễn Bạch có ơn với hắn, gần đây họ lại đang bàn về kịch bản mới, đối phương ngày thường cũng chỉ thích uống một chút rượu, nên vào ngày sinh nhật của đạo diễn hắn mới không tiện từ chối.
Hơn nữa trong tình huống bình thường, chỉ uống rượu thôi sẽ không gây ra phản ứng lớn như vậy, Cố Hàn Thâm cảm nhận được nhiều bất thường trong cơ thể.
Không chỉ là say rượu đau đầu đơn giản, dưới tác động của một loại thuốc không rõ, tim hắn đập nhanh hơn, thái dương cũng giật từng hồi dữ dội, hắn mơ hồ cảm thấy mình sắp phát bệnh.
Cố Hàn Thâm mặt lạnh gọi điện cho quản lý, nhanh chóng dặn dò xong liền vào phòng tắm móc họng nôn.
Khi người quản lý Vương Lị Lan đến nơi, Cố Hàn Thâm đã nôn hết mọi thứ trong bụng, mặc nguyên bộ vest đắt tiền ngâm mình trong bồn nước lạnh.
Đầu tựa vào thành bồn ngửa lên, đường nét yết hầu tinh tế rõ ràng, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, dù là dáng vẻ chật vật hiếm thấy của hắn nhưng đôi mày sắc bén lạnh lùng vẫn toát lên vẻ tuấn tú, ngay khi Vương Lị Lan mở cửa, đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo đột ngột mở ra.
Cố Hàn Thâm là do Vương Lị Lan quản lý từ khi mới vào nghề, nhiều năm qua cả hai đã giúp đỡ nhau rất nhiều, giờ đây một người là ảnh đế hàng đầu được săn đón, một người là người quản lý vàng nổi tiếng trong giới, sự ăn ý sau nhiều năm hợp tác cho phép cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc: "Camera giám sát đã xử lý xong, tên diễn viên mới đó do Trần Tuấn Phàm dẫn đến, gan không phải dạng vừa..."
Tưởng rằng Cố Hàn Thâm không gần nữ sắc, nên đã vội vàng bỏ thuốc muốn bán mình.
Vương Lị Lan cũng coi như đã trải qua nhiều sóng gió nhưng chuyện này vẫn thuộc dạng khó đỡ, may mà loại thuốc mà tên diễn viên trẻ kia dùng là thuốc kích dục thông thường, dội nước lạnh là giải được gần hết.
Cố Hàn Thâm nghe vậy thì khẽ nheo mắt, vừa định suy nghĩ thì cơn đau đầu lại ập đến dữ dội, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt kéo tới, khiến sắc mặt vốn đã trắng của hắn càng trở nên thảm hại.
Gân xanh trên trán nổi lên, Cố Hàn Thâm nắm chặt thành bồn tắm, hít sâu một hơi rồi khàn giọng chậm rãi nói từng chữ: "Thuốc..."
Vương Lị Lan lập tức căng thẳng: "Bác sĩ bảo tốt nhất đừng lạm dụng thuốc này, tôi thấy cậu còn ổn, Hàn Thâm, cố chịu thêm chút được không?"
Bệnh tình của Cố Hàn Thâm khá phức tạp, nói đơn giản là do di truyền cộng với ảnh hưởng từ môi trường sau này, sống đến bây giờ mà chưa phát điên hoàn toàn là nhờ thuốc chống đỡ.
Nhưng bác sĩ cũng nói rõ, mỗi lần Cố Hàn Thâm phát bệnh sẽ càng nghiêm trọng hơn, bây giờ chỉ có thể dùng thuốc đặc trị nhiều tác dụng phụ để tạm kìm hãm, hơn nữa hiệu quả của thuốc đặc trị cũng đang giảm dần.
Dưới tác động của cả hai yếu tố, chắc chắn Cố Hàn Thâm sẽ đi theo con đường của mẹ mình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
Cố Hàn Thâm nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo không cho phép từ chối: "Đưa cho tôi."
Đối diện với ánh mắt ngày càng mất tiêu cự của Cố Hàn Thâm, Vương Lị Lan cũng chỉ có thể lấy thuốc ra, không ngờ rằng lúc cô quay người đi lấy nước, Cố Hàn Thâm đã ngửa đầu nuốt hết chỗ thuốc còn lại trong lọ.
"Cậu không muốn sống nữa à?!"
Vương Lị Lan vươn tay ngăn cản nhưng đã muộn, cầm cái lọ rỗng không tức giận dậm chân, nhưng cũng hiểu rõ Cố Hàn Thâm sẽ không tự tử trước khi làm xong việc mình muốn làm, nguyên nhân uống thuốc quá liều chỉ có một, liều lượng thuốc đặc trị bình thường đã không còn đủ nữa rồi.
Cố Hàn Thâm ấn trán và thái dương, một lúc lâu sau các triệu chứng mới giảm bớt, hắn khẽ mở mắt, khàn giọng nói: "Chị Lan, đi thôi, tôi không sao."
Vương Lị Lan trừng mắt nhìn: "Cậu như thế này thì yên tâm thế nào được! Ra khỏi nước lạnh trước đã... Tự cởi quần áo được không? Sợ cái gì, tôi bằng tuổi mẹ cậu..."
Tuy nhiên Vương Lị Lan chỉ nói vậy thôi, thấy Cố Hàn Thâm cố gượng cũng muốn tự mình làm, cô giúp lấy đồ dùng và quần áo sạch rồi đi ra ngoài.
Đợi Cố Hàn Thâm nằm lên giường, Vương Lị Lan xác nhận bệnh tình của hắn đã ổn định và không bị sốt, bèn rót một cốc nước ấm, dặn dò vài câu rồi đóng cửa đi sang phòng khách.
Hầu như ngay khi cô vừa rời đi, Cố Hàn Thâm đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Khách sạn cung cấp sáu chiếc gối mềm với độ cao khác nhau cho giường đôi, Cố Hàn Thâm chỉ gối chiếc thấp nhất trong số đó, năm chiếc còn lại đều bị chất đống ở phía bên kia giường.
Trong đống gối không ai để ý, một quả trứng vàng tròn vo từ từ thò đầu ra.
Hệ thống 520 chứng kiến cảnh này hoàn toàn tê liệt...
Từ trước đến nay, chủ nhân mà tổ cảm hóa tình yêu chân thành của chúng nó tiếp nhận đều là người vừa mới chết, giao dịch cũng là tiền trao cháo múc rõ ràng.
Chủ nhân làm nhiệm vụ kiếm điểm, thành công thì có thể sống lại, chủ nhân có điểm cao còn có thể chọn đổi thế giới để sống lại, chủ nhân thất bại sau khi trả một cái giá nào đó cũng được đưa đi đầu thai.
Để tránh chủ nhân phá vỡ hợp đồng, chỉ có hai lựa chọn này, không có hủy liên kết giữa chừng.
Mà chủ nhân mới liên kết này rõ ràng là quả trứng không thuộc thế giới loài người, hệ thống gặp phải sự cố kinh khủng nhất--- nhầm chủ nhân!
Không chỉ không thể hủy trói định, hệ thống còn cần phải dốc toàn lực phụ trợ quả trứng này đi cua tên trùm phản diện diệt thế, dùng chân ái cảm hóa đối phương...
Cảm hóa cái trứng á???
Vì chủ nhân vẫn còn trong thời gian bảo vệ tân thủ, nên khi truyền tống đã đặc biệt chọn một cơ hội ngàn năm có một--- mục tiêu nhiệm vụ Cố Hàn Thâm say rượu, bị hạ thuốc, lại dùng quá liều thuốc an thần, đúng là thời cơ tốt để "tình một đêm".
Và vì nguy cơ hắc hóa của trùm phản diện quá cao, hệ thống còn đặc biệt giúp chủ nhân dồn hết điểm miễn phí vào mị lực.
Nhưng mà mị cái trứng à?!!
Ngay lúc hệ thống đang điên cuồng gào thét bứt tóc trong đầu chủ nhân, quả trứng đang nằm chung giường với trùm phản diện kia lại khẽ động đậy.
Trứng to gần bằng quả trứng vàng trong mấy trò chơi đập trứng ở trung tâm thương mại, chỉ là không phải hình bầu dục thường thấy, mà là một quả trứng tròn vo đúng nghĩa.
Hệ thống vốn định thiết lập kịch bản tình một đêm, điểm truyền tống đương nhiên là chọn ở trên giường, cho nên lúc này bên phải gối là mục tiêu nhiệm vụ Cố Hàn Thâm, bên trái gối vốn nên là mỹ nhân quyến rũ thì lại nằm chình ình một quả trứng.
Thấy quả trứng vàng tròn ủm đang lắc lư trên gối, hệ thống không dám nhìn thẳng, vừa kêu "ôi ôi" vừa che màn hình phát trực tiếp: "Xong đời thật rồi... Trứng mà dồn hết mị lực vào thì có phải sẽ thơm hơn không nhỉ... ! Toang thật rồi lần này toang thật rồi..."
Tiểu Trĩ Kiều bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, nghe giọng lải nhải không ngừng trong đầu, cậu bé ngơ ngác một lúc rồi từ từ nghiêng đầu, "cạch" một tiếng, đập đầu vào vỏ trứng tạo ra một vết nứt sâu.
Trĩ Kiều xoa xoa cái đầu đầy lông tơ của mình suy nghĩ một lúc, bản năng khiến nhóc đội mảnh vỏ vàng, từ trong trứng chống dậy cái thân hình bé xíu, để lộ ra đôi mắt mơ màng chưa mở to hẳn.
Cậu bé quan sát người đàn ông đẹp trai vẫn nhíu mày trong giấc ngủ, lắng nghe giọng nói điện tử của hệ thống không ngừng lải nhải về tình cảnh bi thảm hiện tại.
Hình ảnh như bị đứng hình một lúc lâu, nhóc con đội vỏ trứng trên đầu mới có động tác trở lại, chỉ thấy bé từ từ rụt người về trong trứng, vết nứt trên vỏ trứng cũng được bé từ bên trong khéo léo gắn lại như cũ.
Sau đó bé lăn xuống khỏi gối, lắc lư đi một vòng tới vùng thắt lưng Cố Hàn Thâm.
Cùng lúc đó, hệ thống trong đầu đã từ bỏ giãy giụa, buông màn hình phát trực tiếp định dứt khoát cắt liên kết, mặc kệ quả trứng vàng chóe này tự sinh tự diệt.
Nó phải tranh thủ thời gian tìm vài chủ nhân bình thường, kiếm thêm điểm bù vào cái lỗ hổng này, kết quả ngẩng đầu lên thì thấy một quả trứng vàng đang cố gắng chui vào trong quần của tên trùm phản diện diệt thế.
Hệ thống: ...?
Chỉ thấy quả trứng cố gắng mãi, vì quá tròn nên đành phải chống vỡ vỏ, thò ra cái tay ngắn mềm mại trắng nõn kéo cạp quần đùi của tên phản diện xuống hết cỡ, cái mông nhỏ của bé con trong trứng vặn mạnh một cái, cả quả trứng chui tọt vào... mông của tên phản diện...
Hệ thống thậm chí còn nghe thấy tiếng "bụp" trầm đục khi vỏ trứng đập vào xương cụt của phản diện vì nhóc con rướn người quá mạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Hệ thống dụi con mắt điện tử của mình, nếu không phải cái mông của tên phản diện phồng lên như cái mông của bà chủ nhà Tom trong Tom và Jerry, thì hệ thống đã nghi mình bị ảo giác rồi.
... Rốt cuộc cái quả trứng này đang làm cái quái gì vậy???!!!
Quả trứng vàng tròn vo nhét mình vào trong quần của tên phản diện, biến mông của phản diện phồng lên rồi không nhúc nhích nữa.
Còn phản diện dù uống rượu phát bệnh dùng thuốc áp chế nhưng tri giác vẫn còn, cảm giác đau khi dị vật đập mạnh vào xương cụt khiến lông mày hắn nhíu lại như bện dây thừng.
Trong lúc tinh thần mơ màng, cơ thể Cố Hàn Thâm theo bản năng tránh né, kết quả lật người một cái lại đè bẹp quả trứng vàng đã vỡ một lần kia, khiến nó vỡ nát hoàn toàn.
Cùng với mấy tiếng "rắc rắc" giòn tan của vỏ trứng vỡ vụn, trong quần đùi của Cố Hàn Thâm vang lên tiếng khóc oe oe của trẻ con...
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng ảnh đế, có quý tử rồi!