Nàng kéo nhẹ khóe môi, cười nói: “Vừa rồi mẫu thân có việc, kêu chúng ta ra sảnh ngoài một chuyến."
Đối diện với nam nhân lãnh đạm, sắc mặt Tống Thanh Di có chút cứng lại nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường: "Vậy... cùng đi thôi."
Nói xong liền xoay người bước đi, lại phát hiện nam nhân không hề nhúc nhích liền nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hắn xoay người bước thẳng vào trong phòng.
Tống Thanh Di sắc mặt thoáng ngưng trệ, tay đang nắm khăn thêu cũng bất giác siết chặt.
Tống Uyển Ngưng đang cúi đầu, bỗng trước mắt hiện lên một đôi tăng hài, ngẩng lên đã thấy nam nhân đứng ngay trước mặt.
“Tỷ phu?” Nàng khẽ gọi.
Hạ Dục Chương hơi nhíu mày khi nghe xưng hô ấy, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng điểm phấn hồng, lạnh nhạt thu lại thần sắc.
“Ngươi cũng theo cùng.”
“Hả?” Tống Uyển Ngưng sửng sốt.
Đi theo? Nàng đi làm gì?
Ánh mắt đầy nghi hoặc, nàng vô thức liếc sang Tống Thanh Di đang đứng một bên, chỉ thấy đối phương nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt tức giận.
“Nhìn ta làm gì?” Tống Thanh Di đè nén cảm xúc, cười nhạt nói, “Thế tử cho ngươi theo thì cứ theo đi.”
Nàng siết chặt khăn gấm trong tay, khóe môi miễn cưỡng treo ý cười.
Tống Uyển Ngưng ngoái đầu định nói gì đó với Hạ Dục Chương nhưng hắn đã xoay người bước đi, bóng lưng tựa sương lạnh, xa cách ngàn dặm.
Tống Uyển Ngưng:…
Vừa rồi nàng còn tưởng Hạ Dục Chương đối với mình có chút khác biệt…
Xem ra là nàng nghĩ nhiều.
Thôi, một nam nhân suýt nữa xuất gia, sao dễ dàng động phàm tâm cho được.
Ba người cùng tiến vào chính sảnh, chỉ thấy Thừa tướng phu nhân cùng Hầu phu nhân đang trò chuyện vui vẻ.
Tống Thanh Di lập tức tiến lên nắm tay Thừa tướng phu nhân, vui mừng gọi: “Nương, sao người lại tới?”
Thừa tướng phu nhân nắm tay nữ nhi, vẻ mặt ôn hòa từ ái: “Lâu rồi không thấy ngươi cùng cô gia, liền muốn tới thăm một chút.”
Một màn mẫu từ hiếu thuận ấy lọt vào mắt Tống Uyển Ngưng lại vô cùng chướng mắt. Nàng cúi đầu, đưa tay vân vê ngón tay thon dài của mình.
Bỗng cảm thấy có ánh mắt dừng lại trên người, ngẩng đầu liền bắt gặp Hạ Dục Chương đang nhìn mình chăm chú.
Tống Uyển Ngưng lập tức mỉm cười dịu dàng.
Nhưng đối phương lại thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Nàng bĩu môi.
Nam nhân này thật không thú vị chút nào.
“Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?”
Giọng Hạ Dục Chương lạnh nhạt, phá vỡ không khí hài hòa trong phòng.
Hầu phu nhân đứng dậy, giả vờ trách móc: “Con đó, thông gia tới thăm một chuyến, đợi lát nữa cả nhà cùng dùng bữa.”
Nghe vậy, Thừa tướng phu nhân cười nói: “Lần này ta còn mang theo một ít gấm vóc tốt nhất để Thanh Di cùng Ngũ nha đầu chọn ít bộ.”
Nói xong liền kéo hai người rời đi.
Ba người xuyên qua chính đường, rẽ vào viện của Tống Thanh Di.
Vừa bước vào sân, sắc mặt Thừa tướng phu nhân liền trở nên nghiêm túc, đưa cho Tống Uyển Ngưng một hộp thuốc.
“Thuốc này mỗi ngày uống một lần, giúp ngươi sớm có hài tử.”
Nói xong vài nha hoàn bưng đến năm sáu bộ y phục, đặt trước mặt nàng.
“Về sau ở phủ, ngươi chỉ được mặc những bộ này.”
Y phục màu sắc nhã nhặn, kiểu dáng tinh tế nhưng rõ ràng càng hợp với khí chất lãnh đạm của Tống Thanh Di hơn là nàng.
Dù hai người là tỷ muội nhưng dung mạo lại khác biệt hoàn toàn. Nàng có gương mặt lập thể, đôi mắt hồ ly câu hồn, dung nhan diễm lệ khiến người khó quên. Trong khi Tống Thanh Di lại thanh lãnh đoan trang, khiến người khó tiếp cận.
Phu nhân đưa những bộ y phục này tới, Tống Uyển Ngưng liền hiểu rõ dụng ý, nàng được đưa vào hầu phủ, thứ nhất là để công phá tâm Phật của Hạ Dục Chương, thứ hai là làm thế thân cho Tống Thanh Di.
“Vâng.”
Tống Uyển Ngưng cúi đầu thuận theo.
Thừa tướng phu nhân phất tay, bắt đầu đuổi người:
“Được rồi, ngươi lui xuống trước, ta muốn cùng Thanh Di nói vài câu.”
Tống Uyển Ngưng hành lễ lui ra.
Ra khỏi sân, nàng xoay người bước về hướng hoa viên, không ngờ lại thấy Hạ Dục Chương đang ngồi trong đình, ung dung uống trà.