“Tỷ phu, thật khéo.”

Tống Uyển Ngưng bước đến, trên môi nở nụ cười ôn nhu.

Hạ Dục Chương liếc mắt nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt, chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Không phải khéo, đây vốn là hầu phủ.”

Tống Uyển Ngưng: …

Nàng không giận trái lại cười càng tươi, bước lên một bước, dịu giọng nói:

“Tỷ phu, để ta vì ngươi pha một chén trà nhé?”

Nam nhân không đáp, cũng không ngăn cản.

Tống Uyển Ngưng liền coi như hắn đã đồng ý, lập tức tiến đến bên cạnh bàn trà, tay áo khẽ động, bắt đầu pha trà.

Một lát sau nước trà trong veo đã thành, nàng lại tự tay bày một mâm quả, đưa tới trước mặt Hạ Dục Chương.

“Tỷ phu, trà phải phối cùng quả, mới gọi là tròn vị. Ngươi nếm thử xem?”

Hương trà lan tỏa, bọt nước lăn tăn, hơi nước bốc lên như khói mỏng. Trà đạo xưa nay vẫn chú trọng thanh tịnh, giản dị, không cầu xa hoa.

Hạ Dục Chương ngước mắt, ánh nhìn rơi vào đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia, lại thấy nàng đang chăm chú chờ đợi.

Hắn buông chén trà xuống, thản nhiên nói:

“Thế gian phiền nhiễu không dứt, ta chỉ nguyện nhập Phật cầu thanh tịnh. Thiên địa rộng lớn, ngươi lại chấp niệm nơi biệt viện, dụng tâm vào những việc vô ích, cuối cùng e rằng chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước, uổng phí tâm cơ mà thôi.”

“Thiên địa rộng lớn… ngươi lại chấp niệm nơi biệt viện…” - Tâm Tống Uyển Ngưng khẽ chấn động.

Nàng sao lại không nghĩ thoát khỏi chốn thị phi, tìm một đời yên ổn?

Nhưng... nàng vốn không thể tự do rời đi, bởi nàng không phải một mình độc hành trên thế gian này.

Ánh mắt hồ ly khẽ chuyển, tia bi thương nơi đáy mắt chợt bị che lấp, nàng lại nở một nụ cười diễm lệ, khẽ cúi người, rót thêm một chén trà mới.

“Phật nói: ‘Độ ta không độ người.’ Tỷ phu, ngươi có nguyện ý... độ ta không?”

Nàng đứng đó, nét cười xảo trá lại tự nhiên, thần sắc không gượng ép mà đầy thong dong, một đôi mắt như câu hồn đoạt phách lại mang theo tia mềm mại khiến người sinh lòng thương tiếc.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play