Hôm sau
Tống Uyển Ngưng che trán chậm rãi ngồi dậy từ trên giường. Ngay khi thân mình vừa động, một thân ảnh quen thuộc lập tức nhào tới mép giường.
“Tiểu thư, người thấy đỡ hơn chưa?”
“Thanh Hòa?” Tống Uyển Ngưng sửng sốt, nhìn người trước mặt, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. “Sao ngươi lại ở đây?”
Thanh Hòa là nha hoàn bên người nàng tại Tống phủ, từ nhỏ đã hầu hạ sớm chiều không rời. Lần này nàng nhập phủ làm thiếp, con đường phía trước thế nào còn chưa rõ, vì thế mới để Thanh Hòa ở lại Tống gia.
Thanh Hòa đáp: “Nô tỳ cầu xin phu nhân mới được theo đến đây hầu hạ tiểu thư.”
Tống Uyển Ngưng bỗng nắm lấy tay Thanh Hòa, sắc mặt biến đổi: “Tiểu đệ đâu? Hắn thế nào rồi?”
“Tiểu thư yên tâm, tiểu thiếu gia vẫn an ổn trong phủ.” Thanh Hòa nhìn nàng, vành mắt đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Bọn họ nói chỉ cần tiểu thư làm tốt việc, sẽ không bạc đãi tiểu thiếu gia.”
Nghe vậy Uyển Ngưng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Chỉ cần tiểu đệ bình an là tốt rồi.
Nàng đưa tay xoa nhẹ mi tâm, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tay khẽ khựng lại, mi dài nhíu chặt.
Rõ ràng đêm qua nàng còn ở viện của Hạ Dục Chương, sao giờ lại ở đây?
“Thanh Hòa, ta… làm sao trở về?”
Thanh Hòa một bên hầu hạ nàng trang điểm, một bên đáp: “Đêm qua tiểu thư uống rượu say, là thế tử cho người đưa ngài về.”
Tống Uyển Ngưng: ……
Nam nhân này… cũng quá lãnh đạm rồi.
Mỹ nhân đưa tới tận tay vậy mà hắn lại tránh còn không kịp.
… Dẫn Phật vào địa ngục, hung hiểm khó dò.
“Phanh!”
Cửa phòng bỗng bị người đẩy mạnh. Tống Thanh Di sải bước tiến vào, phía sau là một ma ma lập tức kéo Thanh Hòa sang một bên, đè Tống Uyển Ngưng xuống đất, ép nàng quỳ thẳng.
“Tiểu thư. Các người làm gì vậy?!”
Thanh Hòa giãy giụa muốn tiến lên, lập tức bị một cái tát giáng thẳng vào mặt.
Tống Uyển Ngưng sững người, kinh ngạc nhìn nữ tử đang ngồi ngay ngắn một bên - đích tỷ của nàng, Tống Thanh Di.
“Đích tỷ, Uyển Ngưng… đắc tội gì tỷ sao?”
Tống Thanh Di đối với loại nữ nhân yếu thế như Tống Uyển Ngưng lại rất thích thú, đuôi mày khẽ nhướn, ý cười mỉa mai.
Nàng phất tay, ma ma lập tức buông lỏng tay để mặc Uyển Ngưng quỳ tại chỗ.
“Ngũ muội, đừng quên ngươi tiến phủ là để làm gì. Nếu còn khiến việc hỏng, ta tất khiến ngươi nếm đủ hậu quả.”
Móng tay sắc bén của nàng xẹt qua gương mặt trắng nõn của Uyển Ngưng để lại một vết hồng nhàn nhạt.
Tống Uyển Ngưng cắn môi nhẫn nhịn, trong lòng đã mơ hồ đoán được nguyên do, hẳn là chuyện đêm qua nàng uống rượu say bị Hạ Dục Chương sai người đưa đi khiến Tống Thanh Di cho rằng nàng bị thất sủng.
Nàng cúi đầu giọng nhỏ nhẹ: “Đích tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ.”
Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh nhạt từ bên ngoài truyền đến:
“Các người đang làm gì?”
Tống Thanh Di toàn thân chấn động, vội thu tay, đổi sang vẻ mặt dịu dàng đoan trang.
Quay người nhìn thấy Hạ Dục Chương vận tăng bào đứng ở cửa, liền bước lên cúi người hành lễ, thanh âm ôn nhu: “Phu quân, sao chàng lại tới đây?”
Hạ Dục Chương vẻ mặt thản nhiên, thần sắc lạnh lùng, giọng nói cũng vô cùng đạm mạc: “Nghe nói muội muội hôm qua uống say, ta đến xem thử.”