Hạ Dục Chương khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ấm trà đặt trên bàn. Trong lòng lập tức dâng lên một cơn hàn ý lạnh lẽo như sương khuya.
Đám người này... thật sự cho rằng hắn không phá giải được sao? Lại dám lén đổi trà thành rượu.
“Ngươi... ngươi là ai vậy?”
Tống Uyển Ngưng loạng choạng ngồi dậy, tay run rẩy vô tình đẩy ngã nam nhân xuống đất, thân thể nàng thuận thế đổ theo, ngồi luôn trên người hắn.
Một phen lăn lộn khiến y phục trên người nàng trở nên xộc xệch, lộ ra làn da trắng nõn, từng đường cong mềm mại ẩn hiện dưới lớp áo mỏng, mùi hương mê người lượn lờ quanh chóp mũi nam tử.
Nữ tử cúi thấp người, phần ngực mềm mại áp gần vào mặt hắn.
Hạ Dục Chương vội vàng nhắm mắt, tay siết chặt chuỗi Phật châu bên mình.
A di đà Phật! Sắc tức là không, không tức là sắc…
Tống Uyển Ngưng ánh mắt mơ màng, bật cười khúc khích: “Ngươi… thật sự lớn lên rất đẹp nha…”
Nàng đầu óc choáng váng, chẳng còn phân biệt nổi thực hư. Trước mắt chỉ thấy một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, trong lòng sinh ra chút tò mò, liền đưa tay ra chọc chọc má hắn.
Mềm mềm, còn khá nịnh tay.
Hạ Dục Chương: …
“Tống Uyển Ngưng. Lăn xuống"
Nam nhân rốt cuộc nhịn không nổi tức giận quát, đưa tay đẩy nàng ra, khuôn mặt đen lại, siết chặt Phật châu trong tay.
Hắn quả thật không nên tin nữ nhân này sẽ an phận.
Sau khi đẩy nàng ra, hắn ngồi lại tĩnh tọa, cố trấn định tinh thần, niệm kinh thanh tẩy tạp niệm trong lòng. Thế nhưng chưa được bao lâu, từ phía tai chợt truyền đến âm thanh nức nở yếu ớt như cún nhỏ bị thương.
Hạ Dục Chương hé mắt thấy nữ tử cuộn tròn dưới đất, hàng mi ướt đẫm, nước mắt không ngừng lăn dài.
Mày kiếm khẽ nhíu.
Hắn… vừa rồi ra tay quá nặng?
“Tống Uyển Ngưng?”
Hắn đưa tay kéo nàng dậy, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt ngân ngấn lệ. Trong lòng chợt khựng lại.
Lẽ nào… thật sự làm nàng bị thương?
Chợt bàn tay to bị đôi tay nhỏ trắng nõn giữ chặt.
Tống Uyển Ngưng hai mắt đỏ hoe, nức nở gọi: “Nương… Ngưng nhi nhớ nương… Nương, đau quá… đau quá…”
Hạ Dục Chương giật mình muốn rút tay lại nhưng nàng lại kéo càng chặt, vừa kéo vừa áp tay hắn lên trước ngực mình.
“Nương… xoa giúp Ngưng nhi… Ngưng nhi thật sự đau…”
Toàn thân Hạ Dục Chương cứng đờ.
Tay hắn chạm vào một vùng mềm mại trắng ngần, xúc cảm như tơ lụa, khiến tâm thần hắn thoáng chấn động.
Nữ nhân kia vẫn gắt gao giữ chặt tay hắn, làn da non mềm như muốn hòa vào lòng bàn tay đầy vết chai do nhiều năm lần chuỗi Phật châu.
Hắn không ngờ... thân thể nàng lại mềm mại đến thế.
Phanh!
Một chiếc mõ bên chân bị nàng đá văng, âm thanh vang vọng khiến Hạ Dục Chương chợt bừng tỉnh.
Hắn vội vã rút tay về, sắc mặt đỏ bừng, đứng thẳng người, ngực phập phồng dữ dội.
Trong tay siết chặt Phật châu, không ngừng lăn chuỗi tràng hạt.
Tội lỗi! Tội lỗi! A di đà Phật…
Một hồi lâu sau hắn mở mắt, đáy mắt đã khôi phục vẻ thanh lãnh. Nhìn thoáng qua nữ nhân đang nằm dưới đất, thần sắc lạnh nhạt gọi:
“Người đâu"
Nguyên Bảo vội vã chạy vào. Nhìn thấy tăng bào trên người chủ tử có phần hỗn độn, còn nữ nhân kia thì nằm ngổn ngang trên đất, ánh mắt lập tức biến hóa.
Chẳng lẽ… thật sự thành rồi?
Phá giới rồi?!
“Nguyên Bảo! Đem nàng ném về phòng"
Thanh âm lạnh lẽo như băng phá vỡ suy nghĩ miên man của hắn.
Nguyên Bảo giật mình, vội vàng gọi mấy thị nữ đến nâng Tống Uyển Ngưng đang say mềm rời đi.
Hạ Dục Chương cúi mắt nhìn mặt đất hỗn độn, mùi hương độc hữu của nữ nhân kia vẫn còn vương vấn trong không khí, len lỏi vào tâm trí.
Trong lòng hắn dâng lên một trận phiền muộn khó nói thành lời.
Tay siết chặt Phật châu, nhanh chóng lần từng hạt, tựa muốn trấn áp tà niệm vừa sinh.
A di đà Phật…
Xem ra Phật tâm của hắn… vẫn chưa đủ kiên định.
Ngày mai phải niệm kinh thêm một canh giờ mới được.