“Sao lại nhiều thế này?”

Tống Uyển Ngưng dùng khăn gấm thấm chất lỏng, nhẹ nhàng thoa lên khắp người. Chẳng bao lâu, dịch dược đã theo lỗ chân lông ngấm vào da thịt, từ thân thể dần toát ra một mùi hương nhàn nhạt, quyến rũ mê người.

Xong xuôi mọi sự, nàng mới buông xuống mệt mỏi, nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Tống Uyển Ngưng bưng một mâm điểm tâm bước vào viện của Hạ Dục Chương. Lúc này, hắn đang tĩnh tọa nhập định.

“Ta mang chút điểm tâm tới.”

Hạ Dục Chương hé mắt lạnh lùng nhìn nữ tử kia, ánh mắt như sương phủ đầu đông, khiến người không dám lại gần.

“Ai cho ngươi vào? Ra ngoài.”

Tống Uyển Ngưng bĩu môi, đặt điểm tâm xuống rồi bước lên, ngồi xổm trước mặt hắn.

“Tỷ phu đừng tuyệt tình như vậy mà.”

“Hôm qua ta có nói với ngươi một chuyện, không biết ngươi nghĩ sao?”

Thấy nam nhân vẫn nhắm mắt không đáp, nàng lại tiếp lời, giọng pha chút nũng nịu:

“Cả Hầu phủ đều hy vọng tỷ phu có thể rơi vào hồng trần. Hôm nay đuổi ta đi, ngày mai liền có thể có một vị thứ nữ khác của Tống gia được đưa tới.”

“Tỷ phu mỗi ngày để ta ở trong phòng ngươi một lát đã có thể giúp ngươi tiêu phiền lại khiến đại tỷ yên lòng."

Nghe vậy nam tử chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của nàng, thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ:

“Chỉ là chuyện trong gương bắt bóng, hoa trong nước mà thôi.”

Dứt lời hắn lại nhắm mắt, cách tuyệt phàm trần.

“Trong gương bắt bóng…”

Tống Uyển Ngưng bĩu môi. Nói trắng ra chẳng phải là chê nàng phí công uổng sức, dốc lòng mà chẳng được gì?

Nhưng nếu không nghĩ cách ở lại trong viện này, sớm muộn gì Tống Thanh Di cũng lấy cớ mà xử nàng. Khi ấy tiểu đệ đang bệnh nặng biết phải làm sao?

“Ta không sợ, chỉ cần có lòng thì nhất định thành.”

Nàng nhoẻn miệng cười, ngồi trở lại bên bàn, bưng lấy một khối điểm tâm, mắt vẫn không rời người đang tĩnh tọa.

“Tỷ phu có muốn ăn một miếng không? Ngọt lắm.”

Nam nhân hồi lâu không đáp. Tống Uyển Ngưng cũng không ép, chỉ thản nhiên ăn điểm tâm một mình.

Chỉ cần được ở lại đây, nàng đã tính là thắng một bước.

“Khụ khụ…”

Điểm tâm hơi khô, nàng ho khẽ mấy tiếng, lấy tay che miệng. Nhìn nam nhân chau mày, tựa hồ đã bị quấy rầy.

Nàng đành phải nhẹ nhàng cầm lấy ấm trà bên cạnh rót một chén, nhấp một ngụm cho dịu họng.

Thế nhưng…

Sao trà này lại có chút cay? Trước mắt chợt nhòe đi, đầu cũng trở nên choáng váng.

Tống Uyển Ngưng khẽ day mi tâm, lắc đầu muốn lấy lại tỉnh táo nhưng càng lúc càng thấy khó chịu. Nàng loạng choạng đứng dậy, bước được hai bước thì bỗng dưới chân hẫng một cái, ngã vào một vòng ôm ấm áp.

“Đứng dậy"

Hạ Dục Chương nhìn nữ tử ngã vào lòng mình, sắc mặt trầm xuống, giọng mang theo mấy phần bất mãn.

Nàng lại cười khúc khích, ánh mắt mông lung, môi nở một nụ cười ngây ngô như trẻ con.

“Haha… sao nhiều người quá… ngươi là ai?”

Hương thơm tỏa ra từ thân thể nàng lẫn với chút men say phảng phất trong không khí, nàng rõ ràng là… say rồi?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play