Tính nết vẫn không đổi!
Nữ nhân này nói một tràng lời dễ nghe, chẳng qua chỉ muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Hừ, lại muốn tiếp tục câu dẫn hắn đây mà.
“Hả?”
Tống Uyển Ngưng bị tiếng quát làm cho ngẩn người, quay đầu nhìn nam nhân kia, sắc mặt hắn đã xanh mét.
“Tỷ phu… Uyển Ngưng chân còn đau, không đứng dậy được.”
Nữ nhân liếm nhẹ cánh môi, dáng vẻ nhu nhược đáng thương ngước mắt nhìn hắn.
Hạ Dục Chương nheo đôi mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo rọi thẳng vào nàng như thấu rõ hết thảy tâm cơ. Hắn chẳng hề bị sắc đẹp lay động, một tia thương hương tiếc ngọc cũng không có.
“Nếu ngươi không muốn ta đem ngươi ném thẳng ra ngoài, để cả phủ đều biết chuyện thì cứ tiếp tục ngồi đó đi.”
Khóe mắt hắn phủ sương lạnh, quanh thân sát khí bức người khiến ai nấy cũng không dám đến gần.
Nào còn chút ôn nhu như ban đầu.
Tống Uyển Ngưng thấy thế liền thu lại vẻ mặt, miễn cưỡng chống đầu gối đứng dậy, trong lòng không cam tâm còn cố tình dịch người sang gần hắn một chút.
Nhưng nam nhân vẫn chỉ thản nhiên lạnh lùng, không ban cho nàng lấy một cái liếc mắt thương xót.
“Tỷ phu… vậy ta xin lui trước.”
Tống Uyển Ngưng mím đôi môi đỏ mọng, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Hôm nay đành vậy, tính ra thời gian cũng đã đủ rồi.
“Lan… Lan di nương?”
Nguyên Bảo mặt mày hớn hở trở về liền thấy Tống Uyển Ngưng cúi đầu bước ra từ thiền thất, liền vội thu lại ý cười.
“Sao di nương lại ở chỗ này?”
Nói xong y liếc mắt nhìn vào thiền thất phía sau. Chỉ thấy chủ tử nhà mình sắc mặt lạnh băng, đang ngồi đó không nói một lời.
Nguyên Bảo trong lòng chợt thấy bất an, vội vàng chạy vào thiền thất, dè dặt lên tiếng hỏi:
“Thế… Thế tử, nô tài vừa rồi…”
Hạ Dục Chương chậm rãi mở mắt, ánh nhìn dõi theo bóng dáng mảnh mai đang rời khỏi, trong con ngươi hiếm khi hiện lên một tầng tức giận.
Hắn vung tay mang theo nội lực, cánh cửa gỗ bị hung hăng khép lại, phát ra một tiếng "rầm" trầm đục.
Tống Uyển Ngưng vừa bước ra sân liền khẽ run người. Nàng quay đầu nhìn đại môn đóng kín, thở ra một hơi dài.
“Di nương, kế hoạch tiến triển thế nào rồi?”
Thanh Hòa từ một bên đi tới, trên mặt đầy vẻ chờ mong. Tống Uyển Ngưng nhún vai, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Nàng vốn định đóng vai một đóa hoa kiều mềm nào ngờ chẳng những không khiến người vui lòng ngược lại còn chọc giận vị đại Phật kia.
“Đi thôi, về trước đã, phải nghĩ lại đối sách khác mới được.”
Bên trong phòng, Hạ Dục Chương cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu không biết vì sao lại đứt, giữa chân mày nhíu chặt.
“Hành xử không cẩn trọng, tự mình đến chỗ quản gia lĩnh phạt.”
Từ ngày bắt đầu học Phật, Hạ Dục Chương luôn lấy lòng từ bi đối đãi mọi người, đối với hạ nhân càng chưa từng trách phạt nặng lời.
Nguyên Bảo vừa nghe thế tử muốn phạt mình, trong lòng lại có chút… vui mừng.
Đôi mắt đen nhánh xoay một vòng, vừa u sầu vừa cảm thán trong lòng: Lan di nương này quả thật lợi hại, mới vào phủ chưa được mấy ngày đã khiến thế tử trông giống người phàm tục.
“Vâng, nô tài xin đi lĩnh phạt.”
Nói xong Nguyên Bảo mặt mày tươi rói xoay người bước ra ngoài, đi nhận phạt mà chẳng hề buồn bã gì.
Hạ Dục Chương lúc này nào còn tâm tư tụng kinh, hắn thu dọn Phật châu cùng mõ gỗ cẩn thận rồi xoay người trở về tiểu viện của mình.