Trong bồn tắm, hơi nước bốc lên lờ mờ, sương mù mỏng manh vây lấy thân hình rắn rỏi của nam nhân.

Toàn thân ngâm trong nước ấm, hắn thoải mái dựa vào thành bồn, con ngươi hẹp dài hơi khép, thần sắc nhàn nhạt.

Khí nóng ấm áp khiến người ta dễ sinh mệt mỏi, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Một dáng hình yểu điệu bỗng hiện lên trong đầu, làn da trắng nõn, khuôn ngực mềm mại…

Tà niệm trong lòng dần manh nha, dục niệm từ trong giấc ngủ say bỗng trỗi dậy, bàn tay nam nhân chầm chậm trượt xuống mặt nước như đang tìm kiếm điều gì đó.

Hầu kết nơi cổ khẽ động, nuốt khan một ngụm.

Bỗng nhiên hắn mở bừng mắt, trong đáy mắt hiện lên thứ cảm xúc khó phân giữa tức giận cùng dục vọng cuộn trào.

Hạ Dục Chương chợt đứng bật dậy, vươn tay nắm lấy tăng bào trắng bên cạnh khoác lên người. Vẻ mặt u ám lạnh lùng.

“Thật là điên rồi"

Tống Uyển Ngưng - nữ nhân đó… chỉ một lần gặp gỡ lại khiến hắn rối loạn như vậy.

“Cái gì!”

Nghe xong lời Triệu ma ma, Tống Thanh Di siết chặt cây lược gỗ trong tay, đáy mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc lẫn không cam tâm.

“Đêm qua nàng thế nhưng ở trong thiện phòng của thế tử lưu lại đến tận nửa đêm"

Thiện phòng kia từ lúc dựng lên đến nay, Tống Thanh Di từng đến tổng cộng không quá ba lần. Mỗi lần mới dừng chân được một chút đã bị Hạ Dục Chương đuổi ra ngoài.

Tống Uyển Ngưng dựa vào cái gì chứ?

Triệu ma ma thấy sắc mặt nàng khó coi, liền cẩn thận khuyên nhủ:

“Thiếu phu nhân chớ vội tức giận. Thế tử có thể bị Lan di nương hấp dẫn, kỳ thực là chuyện tốt. Chờ đến ngày người rũ bỏ ý định xuất gia, đến lúc đó chẳng phải có thể cùng thiếu phu nhân nối lại tiền duyên hay sao?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play