Bộ ngực sữa mềm mại của nữ tử áp lên bàn tay to của nam nhân, dưới lực đạo vô ý mà thay đổi hình dáng.

Hai người đồng thời sững sờ, rõ ràng không ai ngờ tới… Hạ Dục Chương thế mà lại chạm sai chỗ.

Đầu ngón tay lún sâu vào nơi mềm mại như bông, xúc cảm kia khiến lòng người chấn động.

Hạ Dục Chương chỉ cảm thấy một luồng nóng bỏng dâng lên tận óc, vội vã thu tay lại.

Tống Uyển Ngưng không kịp đề phòng, cả người mất thăng bằng, trực tiếp ngã ngồi lên người hắn.

“Tống Uyển Ngưng. Mau đứng dậy"

Nam nhân khẽ quát, sắc mặt lạnh lùng thường ngày lúc này lại nhiễm một tầng ửng đỏ.

“Ta… ta cũng muốn dậy…”

Tống Uyển Ngưng lúng túng đến không biết để tay chân vào đâu, loạng choạng muốn chống dậy nhưng hai chân đã sớm tê rần. Vừa nhấc người lên lại rơi trở xuống, một lần lại một lần, động tác lúng túng mà vô lực.

Bỗng nhiên một bàn tay to mạnh mẽ đặt lên eo nàng, ép nàng dừng lại.

Yết hầu Hạ Dục Chương khẽ lăn, thanh âm nghẹn ngào như đè nén điều gì:

“Đừng… cử động"

Tống Uyển Ngưng đáng thương cắn nhẹ cánh môi, quay đầu liếc nhìn nam nhân, giọng nói mang theo mấy phần oan ức.

“Ta không phải cố ý… chỉ là chân tê, thật sự không đứng dậy được…”

Nàng nhỏ giọng nói thêm:

“Ngươi chờ ta… ta chậm rãi…”

Nhưng vừa ngồi xuống, nàng liền nhíu mày có chút nghi hoặc:

“Tỷ phu… ta có phải ngồi lên cái gõ mõ rồi không?”

Tư thế ngồi này làm nàng cực kỳ không thoải mái, nàng khẽ xoay người, động đậy mông muốn đổi vị trí.

Chỉ động mấy lần, hơi thở Hạ Dục Chương đã bắt đầu hỗn loạn.

“Bộp"

Một cái tát vang dội rơi lên mông nàng, giọng nói trầm thấp khản đặc từ phía trên đỉnh đầu truyền tới:

“Ngươi nếu còn động nữa, ta liền ném ngươi ra ngoài"

Tống Uyển Ngưng lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên nàng bị người tét mông như thế.

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng phừng phừng nóng lên.

Nhưng ngay sau đó nàng liền ý thức được: vừa rồi… nàng tựa hồ… không phải ngồi lên cái gõ mõ.

Mà là...

Mặt nàng đỏ đến gần như có thể chảy máu.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng khi thật sự phát sinh, Tống Uyển Ngưng cũng bị dọa đến không dám nhúc nhích thêm nửa phần.

“Còn động, liền cút đi.”

Hạ Dục Chương rũ mắt nhìn ánh mắt ngơ ngác mờ mịt của nàng, con ngươi trầm xuống, ngữ khí cực kỳ khó chịu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play