Tống Uyển Ngưng quỳ ngay ngắn trước mặt Hạ Dục Chương, tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng siết lại.
“Uyển Ngưng có hai điều sai.”
Nàng ngẩng đầu, giọng nói mềm nhẹ như lụa:
“Thứ nhất, không nên ở trước mặt tỷ phu mà nói hươu nói vượn, lại còn lấy lời của Hứa công tử ra đùa giỡn.”
“Thứ hai…”
Nàng hơi cúi đầu, lông mi dài rung rung như cánh bướm:
“Tỷ phu đã cảnh cáo nhiều lần, không nên vọng tưởng cản trở bước đường thành Phật của ngươi. Nhưng Uyển Ngưng biết rõ mà vẫn cố ý làm, chính là nguyện quân thành Phật, rồi lại vọng quân đọa ma.”
Lời nói ra tựa như hòn đá rơi vào mặt hồ, khiến thiền thất vốn yên tĩnh lập tức dậy sóng.
Hạ Dục Chương cau mày, không lập tức mở miệng.
Tống Uyển Ngưng nhìn thẳng nam nhân, trong lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi, vẫn cố ép bản thân giữ dáng vẻ nhu thuận, tiếp tục nói:
“Phật Tổ lấy từ bi làm gốc. Nếu tỷ phu thành Phật, tất nhiên cũng sẽ lấy lòng từ cứu vớt thế nhân. Uyển Ngưng không dám vọng ngôn thiên đạo nhưng nghĩ đến muôn dân nơi nơi chịu khổ, nếu có một vị Phật tử giữa trần thế, chẳng phải là ngọn đèn soi rọi khói mù nhân gian sao?”
“Thế nhưng… thành Phật chi lộ, lại phải đoạn tuyệt thất tình lục dục. Người có máu thịt làm sao dễ dàng bỏ hết tình thân, ái luyến? Uyển Ngưng tuy hèn mọn nhưng… luyến tiếc tỷ phu phải chịu khổ.”
Lời nàng như suối nhỏ chảy qua tâm can, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Giọng nói kia mang theo dịu dàng xen lẫn chút bi ai.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Dục Chương ngẩn ngơ nhìn nữ nhân trước mặt.
Phật châu trong tay chẳng biết dừng khi nào.
Hắn từ ngày sinh tâm tu Phật đến nay đã chịu không ít lời cản trở. Có người chê hắn điên, có người chỉ trích hắn mượn danh tu hành. Ngay cả thế tử phi cũng từng khuyên hắn “hưởng trần duyên cho tận” rồi hãy nói đến xuất gia.
Chỉ có nữ nhân trước mặt, không cười nhạo, không khuyên can mù quáng, chỉ nhẹ giọng nói… nàng không nỡ hắn chịu khổ.
Một câu kia tựa như gió xuân thổi tan lớp băng trong đáy lòng.
Hắn cúi mắt, ánh sáng lạnh trong con ngươi dần tiêu tan.
Tống Uyển Ngưng… nàng đánh đúng tâm hắn rồi.
Tống Uyển Ngưng thấy sắc mặt Hạ Dục Chương hòa hoãn, trong lòng vui vẻ.
Ban ngày sau khi trở về, nàng liền nghiền ngẫm hồi lâu.
Nam nhân này cứng rắn như sắt, lạnh nhạt như tuyết, mỹ nhân kế tuy có chút hiệu quả nhưng vẫn không thể đả động đến tâm hắn.
Cho nên nàng quyết định: không thể làm hồng nhan họa thủy mà phải làm một đóa hoa yêu kiều.
Vây Ngụy cứu Triệu, từ ngoài mà vào, từng bước lay động tâm hắn.
Khiến hắn vì nàng mà đau, vì nàng mà động, cuối cùng… không nàng không được!
“Tỷ… tỷ phu?”
Nàng khẽ gọi, đáy mắt long lanh như phủ một tầng nước, mang theo vài phần do dự.
“Chẳng hay lời Uyển Ngưng nói… có gì không ổn?”
Thanh âm nhỏ đến độ như sợ phá vỡ yên tĩnh nơi thiền thất.
Hạ Dục Chương liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
“Không có.”
Dừng một chút, ngữ khí bỗng trở nên dịu đi:
“Mặt đất lạnh, không nên quỳ lâu như vậy.”
Tống Uyển Ngưng trong lòng khẽ động một tiếng, mừng rỡ gần như muốn nhảy dựng.
“Được"
Nàng đáp ứng, vừa định đứng dậy nhưng đầu gối đã sớm tê dại, chưa kịp lấy thăng bằng, cả người liền loạng choạng ngã về phía trước.
Hạ Dục Chương giật mình, theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng.
Trong thoáng chốc, thân thể mềm mại của nữ nhân nhào vào lòng hắn, cánh tay hắn vừa chạm vào liền cảm nhận rõ ràng một mảnh mềm mại nhô cao bị đè ép, đàn hồi đến mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn.
Mùi sữa nhàn nhạt lặng lẽ ùa đến, bám vào hơi thở của hắn.
Hạ Dục Chương cứng đờ cả người.
Ánh mắt rơi vào nữ tử trong lòng, sắc mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhạt hơi hé mở, mang theo kinh hoảng cùng ngượng ngùng.
Tống Uyển Ngưng cũng ngây ngẩn. Mùi hương Phật châu chưa tan, tay nam nhân lại nóng như lửa… Mà nơi hắn đặt tay…