Thanh Hòa đôi mắt long lanh trông mong nhìn Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo tâm mềm nhũn, nhất thời không nỡ cự tuyệt, vội vàng nói:
“Được, ta đưa ngươi đi một chuyến.”
Hai người vừa nói vừa cười, thuận theo hành lang uốn lượn hướng về phía phòng bếp mà đi.
Ngay sau khi bọn họ vừa rời khỏi, một bóng người mặc y phục xanh nhạt lặng lẽ lướt vào thiền thất.
Tống Uyển Ngưng bước chân nhẹ nhàng, vừa bước vào cửa, mùi đàn hương quen thuộc liền dập dờn quấn lấy, nhất thời cuốn tan hàn khí nơi thân thể nàng.
So với viện của Hạ Dục Chương, thiền thất này nhỏ hơn rất nhiều, bày biện đơn sơ mà nghiêm tĩnh.
Nàng vừa tiến vào liền thấy Hạ Dục Chương đang ngồi xếp bằng giữa phòng, tay lần Phật châu, mắt khép hờ như nhập định.
“Tỷ phu…”
Thanh âm nàng khẽ khàng mềm nhẹ như gió sớm.
Nam nhân không hề có phản ứng.
Nàng cẩn thận đi tới trước mặt hắn, giơ bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, ở trước mắt hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Bỗng dưng...
Đôi mắt kia mở bừng, sắc lạnh như sương.
Tống Uyển Ngưng cả kinh, chân tay luống cuống, lảo đảo ngã ngồi xuống ngay trước mặt hắn.
Hạ Dục Chương chau mày, ánh mắt lạnh lùng như hàn đao, giọng nói cũng như gió bấc tháng Chạp:
“Ban ngày ta đã cảnh cáo ngươi, nửa câu cũng không lọt tai sao?”
Giọng nói trầm thấp lại ẩn ẩn mang theo một tia táo bạo khó nén.
Tống Uyển Ngưng bị dọa tới nuốt nước bọt, len lén đánh giá hắn.
Ánh mắt nam nhân thanh lãnh như cũ, không hề mang theo dục niệm chi sắc, trong lòng nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, cũng phải. Đường đường là thế tử phủ hầu gia, sao có thể bị người ta hạ dược đến hai lần…
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng từ tay áo rút ra một xấp giấy Tuyên Thành, mỗi tờ đều viết đầy kinh văn.
Nàng cúi đầu, giọng nói nhu thuận như mèo nhỏ:
“Tỷ phu, đây là ta… tự chép phạt kinh thư. Uyển Ngưng thật sự biết sai, đặc biệt tới nhận lỗi với ngươi.”
Hạ Dục Chương không duỗi tay nhận lấy, chỉ rũ mắt liếc nhìn qua.
Trên mặt giấy Tuyên Thành, chữ nhỏ đoan chính, nét mực rõ ràng, quả thực là một nét bút hiếm có, đủ thấy nàng đã dốc lòng viết.
Ánh mắt hắn lại dừng ở đôi mắt nữ tử: nhu nhược, chờ mong, cẩn thận lấy lòng.
Trong chốc lát ngữ khí hắn trầm trầm vang lên:
“Vậy ngươi nói xem, ngươi… sai ở chỗ nào?”