Hắn lại đỏ mặt?
Tống Uyển Ngưng mở to mắt, trong lòng thoáng ngạc nhiên.
Thì ra Hạ Dục Chương… thật sự thích bộ dạng "tiểu bạch hoa nhu nhược" này?
Ánh mắt nàng khẽ động, trong lòng bắt đầu tính toán. Nàng bước nhẹ lên trước, kéo lấy tay áo nam tử, đôi mắt long lanh như sắp ngấn lệ, giọng nói mềm mại mang theo vài phần làm nũng:
“Tỷ phu, Uyển Ngưng biết sai rồi… ngươi đừng tức giận nữa.”
“Nếu không… ta tự chép phạt mười tờ kinh Phật được không?”
Lời nói như tơ lụa, mềm mại như nước, len lỏi bên tai nam tử.
Ngón tay trắng ngần như ngó sen nhẹ kéo tay áo hắn, khẽ lay lay, động tác yếu mềm khiến lòng người rung động.
Lồng ngực Hạ Dục Chương khẽ run.
Tựa như có sợi lông chim phẩy qua nơi đáy tim, ngứa ngáy đến khó chịu.
Hắn khẽ nâng mắt, trong tay áo chuỗi Phật châu bị siết chặt đến phát ra tiếng lách cách.
Lúc mở mắt lại, trong đáy mắt chỉ còn sự thanh lãnh lạnh lùng.
“Tùy ngươi.”
Hắn rút tay áo lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng:
“Ta sớm đã nhắc ngươi, đừng vọng tưởng dùng chút thủ đoạn vô dụng như vậy.”
Lời vừa dứt, thân hình thẳng tắp xoay người rời đi, bóng dáng như tuyết lạnh đầu đông.
Tống Uyển Ngưng thu lại bàn tay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng dứt khoát kia.
“Di nương, giờ phải làm sao bây giờ?”
Thanh Hòa bước tới thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thế tử lãnh tình như vậy, lại một lòng muốn thành Phật, di nương đến khi nào mới có thể được thị tẩm đây?
“Đi một bước, tính một bước.”
Tống Uyển Ngưng than nhẹ một tiếng, tuy lần này bị lạnh nhạt nhưng chí ít hắn chưa sinh chán ghét.
Vẫn còn hy vọng.
“Nào, đi thôi. Trở về tụng kinh.”
Nàng dẫn theo Thanh Hòa quay về chỗ ở, mà Hạ Dục Chương thì quay người đi về thiền thất.
Gian thiền thất kia là Hạ Dục Chương đích thân yêu cầu dựng lên. Hầu gia và phu nhân vốn không tán thành nhưng chỉ sợ hắn lại nảy sinh ý muốn xuất gia nên đành mặc hắn bày bố.
Vào thiền thất, Hạ Dục Chương khoanh chân ngồi xuống, một tay lần chuỗi Phật châu, một tay gõ mõ.
Tiếng mõ vang lên thanh thúy, vọng khắp gian phòng tĩnh lặng.
Nhưng hắn lại chậm chạp không thể nhập định.
Tựa như có hương thơm nhàn nhạt vấn vít quanh mũi, một mùi sữa ngọt ngào, phảng phất tựa như ảo ảnh, quanh quẩn không tan.
Gợi lên một cỗ phiền muộn trong lòng.
“Nguyên Bảo.”
Đôi mắt hẹp dài mở ra, ánh nhìn vốn nên thanh minh lại nhiễm một tầng tức giận.
Nguyên Bảo bên ngoài nghe thấy tiếng gọi mang theo ngữ khí “dính trần”, vội vàng xông vào.
“Thế tử, có gì phân phó?”
“Đi rót một chén trà lạnh tới.”
“…Trà lạnh?”
Nguyên Bảo sửng sốt, hiện tại đã sang thu, thời tiết mát mẻ, sao lại muốn uống trà lạnh?
Tuy nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng lui xuống phòng bếp nhỏ chuẩn bị.
Hạ Dục Chương vẻ mặt âm trầm nâng chén trà lạnh nhấp một ngụm.
Ngọn lửa đang cuộn trào trong cơ thể bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Hắn đặt chén xuống, trầm giọng nói:
“Tối nay ta sẽ ở thiền thất tụng kinh, không cho bất luận kẻ nào bước vào.”
Nguyên Bảo lập tức đáp: “Dạ.”
Đêm thu se lạnh, gió lùa qua hành lang thổi đến tê buốt khiến người không khỏi co mình run rẩy.
Nguyên Bảo ngồi canh bên cửa, vừa dựa vào khung gỗ vừa dụi mắt, mí mắt nặng trĩu.
Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ bé khẽ đẩy vai hắn.
Nguyên Bảo giật mình mở mắt, thấy Thanh Hòa đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Nguyên Bảo ca, ta mới đến hầu phủ, nhiều chỗ chưa quen… Lan di nương đói bụng rồi, ngươi có thể đưa ta đến phòng bếp không?”
Giọng nói mềm nhẹ, êm ái như mật rót vào tai.
Nguyên Bảo nhất thời thất thần.
Hắn quay đầu nhìn ánh nến le lói chiếu qua khung cửa sổ, thế tử hẳn là đã nhập định.
Rời đi một lát… chắc không sao?
“Nguyên Bảo ca, làm phiền ngươi nhé.”
Thanh Hòa lại nhẹ giọng thúc giục, ánh mắt long lanh như nước.
Nguyên Bảo gãi đầu chần chừ một thoáng, sau cùng vẫn là gật đầu đồng ý.