Tống Uyển Ngưng khẽ kéo khóe môi, trong lòng hừ lạnh một tiếng:

Người này… đúng là tự luyến đến cực điểm.

Nàng tiến vào hầu phủ vốn là để câu dẫn Hạ Dục Chương, muốn thành công tự nhiên phải “biết người biết ta”, mới mong bách chiến bách thắng.

“Nghe tỷ tỷ từng nhắc qua,” Nàng cười nói, “Tỷ phu có một vị tri kỷ anh tuấn tiêu sái, tính tình lại sinh động hoạt bát. Mỗi lần vị công tử đó đến, tỷ phu tất sẽ ước hẹn ở hoa viên đánh cờ phẩm trà, khiến cho nơi đây thêm phần sinh khí.”

“Hahaha"

Hứa Tinh Hãn đột nhiên ngửa đầu cười to, vẻ mặt đắc ý nhìn Hạ Dục Chương:

“Nghe thấy chưa? Bổn thiếu gia mạo tựa Phan An, anh tuấn tiêu sái, danh bất hư truyền"

Tống Uyển Ngưng khóe môi cong cong, cười như có như không.

Quả đúng như nàng từng nghe ngóng, một tên ngốc tự luyến. Rõ ràng nàng vừa ngụ ý tỷ phu không chịu nổi hắn ồn ào, hắn lại nghe thành lời khen tặng, thật đúng là không biết xấu hổ.

Đang lúc nàng thầm đắc ý, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của Hạ Dục Chương.

Tống Uyển Ngưng cả người cứng đờ, vội thu lại ý cười.

“Tỷ phu… ta làm chút điểm tâm, ngươi có muốn nếm thử không?”

Hạ Dục Chương thu ánh mắt lại, thần sắc vẫn đạm nhiên, cúi đầu nghịch quân cờ trong tay.

Tống Uyển Ngưng trong lòng hơi trầm xuống.

Không lẽ... thật sự nổi giận?

“Ngươi đúng là lạnh lùng vô tình.”

Hứa Tinh Hãn lắc đầu, “Người ta dâng điểm tâm tận tay, ngươi lại làm ra bộ dạng khó ưa như vậy.”

Hắn quay sang Tống Uyển Ngưng, cười hì hì nói:

“Không bằng để ta nếm thử một miếng?”

Nghe vậy, tay Hạ Dục Chương hơi khựng lại giữa bàn cờ, sau đó thản nhiên hạ xuống một quân.

Tống Uyển Ngưng cắn môi, trong lòng hơi khó xử, nàng chuẩn bị là cho Hạ Dục Chương, nếu để Hứa Tinh Hãn ăn, chẳng phải tâm ý của nàng liền uổng phí?

Đang lúc nàng còn do dự, chợt có gia nhân chạy tới, ghé vào tai Hứa Tinh Hãn thì thầm mấy câu.

Sắc mặt hắn tức thì biến đổi, lông mày nhíu chặt.

“Dục Chương, ta có việc gấp phải đi trước.”

Hắn vội vàng đứng dậy cáo từ, còn không quên quay đầu lại nói với Tống Uyển Ngưng:

“Lần sau nhất định sẽ tới thưởng thức tay nghề tẩu tử.”

Dứt lời, hắn vội vã rời đi.

Tẩu tử?

Tống Uyển Ngưng khẽ sững người, nàng chỉ là thị thiếp của Hạ Dục Chương, nào dám xưng tẩu tử với bằng hữu của hắn? Thế nhưng không hiểu sao khuôn mặt nàng vẫn hơi phiếm hồng.

“Ngươi… lá gan càng lúc càng lớn rồi.”

Giọng nói lạnh băng của nam tử từ trên cao truyền đến. Tống Uyển Ngưng giật mình, lập tức ngẩng đầu liền đối diện với con ngươi thâm thúy như mực của nam nhân trước mặt.

Tống Uyển Ngưng tuy so với nữ tử bình thường có phần cao gầy nhưng đứng trước Hạ Dục Chương, vẫn nhỏ nhắn yếu đuối.

Hắn cúi đầu, nàng ngẩng đầu.

Khoảng cách gần trong gang tấc, mùi hương nhàn nhạt của gỗ đàn hương và Phật châu trên người nam tử xộc vào mũi, khiến không khí trở nên mập mờ.

Hạ Dục Chương vốn định răn dạy đôi câu nhưng khi ánh mắt quét qua khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ yếu mềm như sắp khóc kia, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một tia rung động.

Hương sữa thoang thoảng từ nàng như dẫn dụ dục vọng ngủ yên trong thân thể hắn bừng tỉnh.

Tim chợt đập dồn dập, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Ngón tay bất giác siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, hắn vội vàng lui về sau một bước, mày kiếm nhíu chặt.

A di đà Phật!

Nữ nhân này… lại đang câu dẫn hắn!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play