Trong hoa viên.
“Cũng chỉ có trà chỗ ngươi mới vừa miệng ta.”
Nam tử kia khoác trường bào gấm đen, dung mạo tuấn tú mang theo vài phần tiếu ý, đao mi kiếm mục, khí khái bức người. Trong tay cầm một chiếc phiến cổ ngọc mạ vàng khẽ phe phẩy, bộ dáng lười biếng lại mang theo vài phần phong lưu.
Hạ Dục Chương ngồi đối diện, nâng mắt liếc hắn một cái, ngữ khí nhàn nhạt:
“Hôm nay đến tìm ta có chuyện gì?”
Người này chính là Hứa Tinh Hãn, công tử Hình Bộ Thượng thư, thuở nhỏ từng cùng Hạ Dục Chương gặp nhau tại một yến tiệc trong cung, từ đó giao hảo.
“Đương nhiên là tới…” Hứa Tinh Hãn còn chưa dứt lời, chợt ánh mắt đảo qua nơi xa, thấy một bóng người uyển chuyển bước đến, đồng tử khẽ rung động, lẩm bẩm:
“Tiên nữ hạ phàm…”
“Tiên nữ hạ phàm?”
Hạ Dục Chương khẽ nhíu mày, theo đó mà nhìn lại, ánh mắt cũng hơi lóe sáng.
Chỉ thấy nữ tử kia thong dong bước tới, thân mặc váy áo xanh nhạt, từ xa trông như tiên tử dáng trần, phong tư yểu điệu, thanh lãnh thoát tục.
Hạ Dục Chương nhìn kỹ, đáy mắt hiện lên vài phần nghi hoặc, nữ nhân này lại muốn giở trò gì nữa đây?
“Tẩu tử khi nào lại trở nên xinh đẹp đến nhường này?”
Hứa Tinh Hãn không tiếc lời khen ngợi.
Hắn đến phủ này vốn chỉ để cùng Hạ Dục Chương đánh cờ, phẩm trà, trò chuyện, còn Tống Thanh Di thì hầu như chưa từng tiếp xúc. Nếu có gặp mặt cũng chỉ là xa xa gật đầu, lễ nghi qua loa. Hắn đối với vị tẩu tử kia chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, dung mạo thì hoàn toàn không nhớ rõ.
Nghe thế Hạ Dục Chương trầm ngâm rồi đáp:
“Nàng không phải Tống Thanh Di mà là ngũ muội của Tống Thanh Di.”
“Ngũ muội?” Hứa Tinh Hãn lục lọi ký ức, chợt nhớ ra một đoạn tin đồn gần đây, không khỏi kinh ngạc cảm thán:
“Thì ra lời đồn là thật, ngươi thật sự nạp thứ nữ phủ Thừa tướng làm thiếp?"
Hắn vỗ ngực thở dài, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ:
“Quả thật là phúc khí của Tề nhân. Ngươi còn kêu khổ cái gì, huynh đệ như ta thật sự hâm mộ muốn chết"
“Chuyện này vốn không phải ta tình nguyện.”
Hạ Dục Chương trừng mắt lườm hắn, biểu tình đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lúc hai người đang nói chuyện, Tống Uyển Ngưng đã đến gần đình hóng mát.
“Tỷ phu, không ngờ ngươi cũng ở nơi này.”
Tống Uyển Ngưng nở nụ cười tươi như hoa, chậm rãi tiến lên, hướng về phía Hứa Tinh Hãn nhẹ nhàng thi lễ:
“Gặp qua Hứa công tử.”
Hứa Tinh Hãn hơi kinh ngạc:
“Chúng ta lần đầu gặp mặt, sao ngươi lại nhận ra ta?”
Nói xong khóe môi hắn cong lên, đùa cợt nói:
“Chẳng lẽ là uy danh bản công tử đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ?”