Tống Uyển Ngưng lắc đầu, kéo Thanh Hòa vào trong, khẽ dặn:

“Thanh Hòa, hầu phủ này phức tạp muôn phần, ta với ngươi thân phận hèn mọn, về sau làm việc, nói chuyện đều phải cẩn thận dè dặt, không thể sơ suất.”

“Ta đã nhập hầu phủ, về sau phải gọi là Lan di nương.”

Thanh Hòa đau lòng nhìn chủ tử nhà mình, khẽ gật đầu.

“Lan di nương, về sau ngài định tính toán thế nào?”

Nhắc tới việc này, Tống Uyển Ngưng chỉ thấy đầu đau như búa bổ, chân mày khẽ nhíu lại.

Muốn công phá Hạ Dục Chương, e rằng phải tốn không ít công phu.

“Thanh Hòa, ngày mai ngươi lặng lẽ ra ngoài giúp ta mua mấy quyển kinh Phật.”

Thanh Hòa vâng lời: “Được, nô tỳ ngày mai liền đi.”

Bỗng nhiên một luồng hương thơm kỳ dị thoảng đến.

“Di nương, đây là hương gì vậy? Thơm quá.”

Nghe vậy sắc mặt Tống Uyển Ngưng thoáng đỏ bừng, hơi quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Không còn sớm nữa, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Đợi Thanh Hòa lui ra ngoài, Tống Uyển Ngưng lập tức vòng ra sau bình phong, cởi bỏ xiêm y, đưa tay vuốt nhẹ lên ngực…

Hỉ thước bay lên đầu cành đón ánh nắng đầu tiên trong ngày, hót vang thanh thoát tựa hồ mang theo niềm vui.

Thanh Hòa bưng nước bước vào phòng, đánh thức Tống Uyển Ngưng còn đang say ngủ trên giường.

Nữ tử mơ màng xoa nhẹ đôi mắt, chợt nhận ra mặt trời đã lên cao, thân mình khẽ run lập tức tỉnh táo lại.

“Sao giờ đã muộn thế này? Mau, mau giúp ta thay y phục, ta phải đi thỉnh an thiếu phu nhân.”

Đêm qua nàng trằn trọc suy nghĩ làm sao để lấy lòng Hạ Dục Chương, mãi đến nửa đêm mới chợp mắt.

Thanh Hòa mỉm cười: “Di nương không cần hoảng hốt. Sáng nay ma ma trong viện thiếu phu nhân đã đến, nói thiếu phu nhân thân thể không khỏe, căn dặn ngài hôm nay không cần đến thỉnh an.”

“Nô tỳ thấy ngài nên nghỉ ngơi nhiều một chút, liền nhân lúc sáng sớm đi mua kinh Phật, lúc này mới trở về gọi ngài dậy.”

Nghe xong Tống Uyển Ngưng khẽ thở phào, trong lòng âm thầm tính toán kế hoạch trong ngày, mặc cho Thanh Hòa hầu hạ rửa mặt chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng.

“Di nương như vậy thật đẹp.”

Nghe lời khen, Tống Uyển Ngưng ngẩng đầu nhìn vào gương đồng, bất giác ngẩn người.

Trong gương, nữ tử đã rũ bỏ vẻ kiều diễm xưa kia, thay một thân váy áo màu xanh nhạt, lại thêm mấy phần thanh lãnh. Đôi mắt vốn mang nét quyến rũ câu nhân, nay cũng hiện lên vẻ đáng thương, khiến người ta trông thấy liền sinh lòng xót xa.

Thật sự là một bộ dáng khiến người động tâm.

Khóe môi Tống Uyển Ngưng khẽ cong lên. Nàng vốn không thích để lộ dung mạo nhưng lúc này lại cảm thấy may mắn. Có lẽ hiện tại, nàng phải dựa vào dáng vẻ này mà câu lấy vị đại Phật kia nhập trần gian.

“Thanh Hòa, thế tử giờ đang ở trong phủ chứ?”

Thanh Hòa đáp: “Thế tử hiện đang uống trà trong hoa viên.”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play