Chương 7: Ngươi có thai?
Vương Cúc “ai u” một tiếng:
“Con gà tốt như vậy không đem bán, ngươi lại còn giết?”
Lục Hành An đầu cũng không ngẩng lên: “Giết ăn.”
Vương Cúc vỗ đùi một cái:
“Trên bàn tiệc còn đồ ăn đấy, hâm nóng lại tối nay là đủ ăn rồi.”
Lục Hành An vẫn không ngẩng đầu, động tác dứt khoát, nhanh gọn xử lý con gà.
“Hôm trước gà này bị gãy chân, đem bán cũng chẳng ai lấy, còn không bằng để trong nhà nấu bữa ngon.”
Vương Cúc vẫn còn lải nhải:
“Không phải để ăn thịt sao? Làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ?”
Lục Hành An không thèm để ý tới nàng, trực tiếp vào phòng bếp:
“ Hòa Miêu, lại đây nhóm lửa.”
Hòa Miêu vốn đang đứng ở sân, cảm thấy ngại ngùng lắm, vừa nghe có việc liền vội vàng chạy qua.
Cậu nhóm lửa, Lục Hành An thì thả gà con vào nồi.
Con gà này cũng không béo, đầu cũng không lớn, dứt khoát đem hầm luôn cho xong.
Trong nhà chẳng có gì, may mà trên núi nấm hoang còn nhiều.
Hắn lại lấy thêm hai loại nấm, đem trụng sơ nước sôi, lát nữa bỏ vô nồi canh gà, cho cả nhà cùng ăn thêm được vài miếng.
Trên bàn tiệc tuy có dư đồ ăn, nhưng cũng chẳng dư được bao nhiêu.
Trong thôn người ta thiếu thịt ăn quanh năm, có người tiếc của không nỡ ăn, có người thì chẳng đến ăn tiệc, nên ngồi vào mâm rồi thì ai cũng tranh thịt trước tiên.
Mà thịt đó cũng chẳng phải ngon gì, toàn là thịt thú săn được từ năm trước đem treo hong gió để dành.
Thịt để cả năm, mùi vị thật ra cũng chẳng ngon là bao.
Dù vậy, mọi người vẫn ăn thấy thơm.
Đồ ăn thừa hầu như chẳng có tí thịt tanh nào, chỉ còn vài món như cải trắng, đậu phụ, ít bánh trôi hấp sơ qua cho có lệ.
Chỉ một lát sau, mùi canh gà đã lan tỏa khắp phòng.
Hòa Miêu ngồi trước bệ bếp, ngửi mùi thơm nồng mà choáng váng cả đầu.
Thơm quá, thơm đến mức cậu phải nuốt nước miếng.
Lục Hành An sợ không đủ ăn, lại quay về vườn hái thêm rau.
Vương Cúc thấy hắn ra ngoài liền bước vào bếp.
Thấy cậu đang ngồi trước bếp trông lửa, nàng lại bắt đầu giễu cợt:
“Nói gì thì nói, vẫn là lão nhị biết thương người. Cả năm nay nhà ta có ăn được bữa ra hồn đâu. Ngươi vừa bước chân vào cửa, tụi ta cũng được thơm lây, có canh gà mà uống.”
Cậu cúi đầu, không dám đáp lời.
Vương Cúc bỗng ghé sát lại, hạ giọng hỏi:
“Ngươi có thai rồi à? Lão nhị định bồi bổ cho ngươi sao?”
Hòa Miêu không dám tin, ngẩng đầu lên.
“Không có đâu, tẩu tử, chúng ta thật sự không có gì cả.”
Vương Cúc bĩu môi một cái:
“Ai mà tin chứ. Mượn tiền cũng phải rước ngươi về, không có chuyện gì sao được?”
Cậu cuống đến đỏ cả mắt, nhưng nửa ngày cũng chẳng nói được câu nào.
Vương Cúc thấy cậu là cái hũ nút, cũng không buồn nói thêm nữa, trực tiếp xốc nắp nồi lên.
Canh gà hầm lên trắng như sữa, thịt thì mềm tơi.
Vương Cúc gắp một miếng thịt gà bỏ vô miệng nếm thử.
Hương vị khỏi phải nói, đậm đà thơm phức.
Nàng ngó nghiêng ra cửa sân, thấy chưa có ai về, trong lòng liền nổi tư tâm.
Nàng cầm cái chén nhỏ lại, gắp vài miếng thịt gà ngon nhất bỏ vô chén, rồi lấy tay che lại, giấu kỹ dưới rổ rau.
Hòa Miêu thấy hết nhưng không dám nói gì.
Vương Cúc liếc mắt nhìn hắn một cái:
“Im miệng đấy.”
Lúc này, Lục Hành An đã quay lại, trong tay ôm một cây cải trắng.
Thấy Vương Cúc ở đó, hắn gọi một tiếng “Tẩu tử”, rồi xốc nắp nồi lên.
Vừa nhìn liền cảm thấy không đúng.
Vốn dĩ chỉ là một con gà con nhỏ xíu, giờ nhìn qua ít nhất thiếu mất phân nửa.
Lục Hành An liếc nhìn Hòa Miêu, thấy cậu cúi gằm đầu, cả người như mặc cho người ta bắt nạt, trong lòng liền thở dài.
Dáng vẻ như cái túi trút giận thế này, sau này tuyệt đối không thể để Vương Cúc bắt nạt chết được.
Bữa tối là cháo rau, còn lại ít cải trắng đậu hũ từ trưa, cộng thêm một nồi canh gà nấm hoang cải trắng.
Lục Hiểu còn nhỏ, có đồ ăn ngon là vui mừng, đôi đũa không ngừng động.
Bị Vương Cúc mắng vài câu " quỷ tham ăn ” mà cũng chẳng đáp lại, chỉ cười ngây ngô.
Lục Hành An chia mấy miếng thịt gà hiếm hoi ra.
Một cái đùi gà cho Lục lão đầu, một cái cho Hòa Miêu.
Lục lão đầu định từ chối, nhưng liếc thấy trong chén Hòa Miêucũng có một cái đùi gà.
Nếu ông không ăn, e là cậucũng ngại chẳng dám động đến.
Trong nồi còn vài miếng vụn, Lục Hành An chia cho Lục Hiểu với Vương Cúc.
Còn lại hai miếng, hắn với Lục Phong mỗi người một miếng.
Vương Cúc thấy đùi gà lại đưa cho Hòa Miêu thì trong lòng không vui.
Nhưng nghĩ đến chén thịt gà giấu riêng của mình thì lại cân bằng trở lại.
Hòa Miêu nhìn cái đùi gà trong chén, do dự mãi chẳng dám ăn.
Đang định đưa cho Lục Hành An thì một muỗng canh gà lớn đã được múc vào bát cậu.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, mau ăn đi.”
Cậu nghe vậy, vội cúi đầu ăn.
Lục Hành An nhìn dáng vẻ của cậu, khẽ cười.
Cháo rau thực ra chẳng có gì ngon, chỉ là cải trắng băm nhuyễn trộn ít bột bắp, đảo lên rồi nấu với nước sôi, thêm tí muối là xong một bữa cơm.
Nhưng hôm nay có thêm canh gà, thì bát cháo rau này bỗng dưng trở thành mỹ vị.
Hòa Miêu không dám ăn to miếng.
Chỉ bưng chén, uống từng hớp nhỏ từng hớp nhỏ.
Cuối cùng, cậu vẫn đem cái đùi gà dâng lại cho Lục Hành An.
Lục Hành An chỉ liếc cậu một cái, không nói gì, chỉ lấy đùi gà bỏ vào nồi canh còn lại, rồi múc luôn cả muỗng canh bỏ vào chén của cậu, đậy nắp lên.
Cậu không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Ăn xong cơm chiều, Lục Hành An lại đi nhét thêm rơm rạ vào chuồng dê.
Lục Hiểu cũng không ngồi không, đi cho heo và đàn ngỗng ăn.
Hòa Miêu thì ở trong bếp dọn dẹp, thu dọn xoong nồi.
Vương Cúc ăn no, ngồi ngay trong sân xỉa răng, một bên còn ngó chừng Hòa Miêu, sợ hắn động tới chỗ thịt gà nàng giấu.
Trời dần tối, cả nhà rửa mặt xong liền vào phòng nghỉ ngơi.
Lục Hành An đỡ cha già lên giường, thấy vợ chồng Lục Phong – Vương Cúc đã tắt đèn, bèn lại vào bếp, hâm nóng canh gà bằng lò, rồi bưng trở về phòng.
Hòa Miêu đang đổ nước ra chậu, định mang đến cho Lục Hành An ngâm chân.
Vừa mới bưng nước ấm vào phòng, liền thấy Lục Hành An cũng vừa đẩy cửa bước vào, tay còn đóng cửa lại.
“Ngươi mau lên, ăn cái đùi gà đi, canh thì uống cho hết.”
Hòa Miêu ngơ ngác nhìn bát canh trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Lục Hành An.
Lục Hành An cười hiền: “Nhìn ta làm gì, ta ăn được mà.”
Hòa Miêu khựng lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lục Hành An chẳng để ý mấy chuyện đó, trong lòng chỉ nghĩ làm sao cho cậu bồi bổ lại thân thể.
“Mau ăn đi, ăn xong rồi còn ngủ.”
Lời thì vô tâm, nhưng cậu nghe vào lại đỏ cả tai mặt.
Ánh mắt vô thức liếc về phía giường, tim như đập lỡ một nhịp, vội cúi đầu, chăm chú nhìn bát canh trong tay, khẽ uống vài ngụm nhỏ.
“Ta no rồi, cái này… huynh ăn đi.”
Lục Hành An nhìn nửa bát canh còn sót lại, cùng chiếc đùi gà chưa hề động đến, bỗng thấy không vui.
“Ngươi đúng là cố chấp, cái đùi gà đó ta giữ lại cho ngươi. Bảo ăn thì ăn, đừng dây dưa.”
Hắn nói hơi lớn tiếng, làm cậu giật mình run rẩy.
Thấy Lục Hành An có vẻ tức giận, cậu không dám kháng lại nữa, cầm đùi gà lên cắn một miếng.
Thơm quá!
Đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt?
Ba năm? Hay năm năm?
Một cái đùi gà, ăn vài miếng là hết. Hòa Miêu tiếc nuối đến độ ngón tay vẫn còn lượn quanh xương gà.
Hương vị ấy cứ lưu luyến không rời.
Đột nhiên có tiếng cười nhẹ vang lên.
Hòa Miêu hoảng hốt, lúc này mới sực nhớ trong phòng còn có người. Mới nãy hắn bị đùi gà mê hoặc đến quên cả trời đất.
Làm sao bây giờ, mình sao lại tham ăn đến vậy!
Lục Hành An có ghét mình không?
“Đừng đứng ngẩn ra nữa, mau rửa rồi đi ngủ.”
Nghe thế, cậu cuống quýt đi đổ nước, chuẩn bị một chậu rửa mặt, một chậu rửa chân, rồi bưng đến trước mặt Lục Hành An, ý muốn để hắn ngồi lên giường rửa trước.
Lục Hành An xua tay: “Ngươi rửa trước đi, ta bẩn hơn, đợi ngươi xong rồi ta rửa.”
Cậu lắc đầu lia lịa, cứ khăng khăng đòi Lục Hành An rửa trước.
Lục Hành An nhíu mày: “Đừng cố chấp, bảo ngươi rửa là cứ rửa.”
Hòa Miêu thấy sắc mặt hắn không vui, liền vội vàng cúi đầu, lấy khăn rửa mặt sạch sẽ.
Thấy cậu rửa mặt xong, Lục Hành An lại giục: “Rửa chân luôn đi.”
Trời mùa đông lạnh lẽo, cả ngày chân mang giày rơm ẩm ướt, vừa thò vào chậu nước ấm, cơn đau liền lan khắp người như kim châm.
Chân bị nứt nẻ, đau nhức đến nhíu mày.
Hòa Miêu vừa cúi đầu nhìn đôi chân khô nẻ, chưa kịp làm gì, thì một đôi chân lớn đã duỗi thẳng vào bồn nước của mình…